Khi còn nhỏ, mỗi buổi chiều tôi lại háo hức đứng ở
ngõ ngóng bố về. Bóng ông đổ dài theo chiếc xe đạp thồ cũ rích, nhọc nhằn đạp
từng vòng. Phía sau xe, những bao tải lá lớn chất cao
ngất…
- A, bố về…bố về!
- Bố ơi, bố có mua kem cho con không? Kem Hà Nội ý,
những que kem có vỏ bọc ở ngoài đó bố?
Vừa nói, tôi vừa hồi hộp chạy theo. Về tới sân,
xuống xe, bố dựng chân chống, nhấc bổng tôi lên, mắt nhìn tôi trìu
mến:
- Hôm nay bố đi làm về muộn quá nên không kịp mua.
Để mai bố mua cho con trai yêu của bố nhé! Bố hứa mai sẽ mua đền con 2 cây kem
lớn. Chịu không?
Nghe tới đó, tôi giận dỗi đẩy tay bố ra khỏi người,
chạy vào giường úp mặt khóc nức nở:
- Bố không giữ lời hứa… con ứ chịu đâu! Con muốn ăn
kem Hà Nội cơ… con bắt đền bố… huhu… huhu!
Vừa lúc ấy, mẹ đi làm đồng về. Thấy tôi khóc, mẹ
hỏi bố:
- Sao mà con khóc thế
mình?
- Con nó đòi kem mình ạ. Kem mua ở ngoài Hà Nội.
Tôi thương con quá, nhưng ngặt nỗi… thất hứa với nó mấy lần rồi. Tội thằng nhỏ
quá.
Thoáng nghe, mẹ đã hiểu tất cả. Đặt vội gánh khoai
nặng xuống, mẹ xắn tay áo phụ bố dỡ những bao lá tãi ra sân hong cho khô. Giọng
mẹ âu yếm:
- Mình có mệt lắm không? Hôm nay nắng thế này, tôi
thương mình lắm. Nhìn áo kìa, ướt như gặp mưa ấy. Mặt mũi lã chã mồ hôi rơi thế
này, tôi lo mình ốm mất. Con nó còn nhỏ, kệ nó mình ạ. Thương thì thương, nhưng
hoàn cảnh gạo chẳng có mà ăn thì lấy đâu mà chiều con được. Rồi lớn lên con nó
sẽ hiểu thôi. Mình ra rửa chân tay rồi vào nghỉ ngơi cho lại
sức.
Rồi mẹ lại bên giường tôi vỗ
về:
- Con ngoan nín đi. Con trai ai lại khóc thế này.
Xấu lắm. Mẹ mắng bố rồi. Mai ngày nào mẹ cũng cho cu Tít tiền mua kem đá nhé.
Kem ấy cũng ngon lắm!
Thường ngày, tôi vẫn thích ăn kem đá. Cứ hai ngày
mẹ lại cho tôi 100 đồng để mua. Giờ mẹ nói ngày nào cũng cho. Nghe chừng cũng
xuôi, tôi nín bặt, ngồi dậy xà vào lòng mẹ nũng
nịu:
- Con ứ yêu bố đâu. Chỉ yêu mẹ
thôi!
Mẹ mỉm cười, củng nhẹ vào trán tôi một
cái:
- Phải yêu cả bố nữa chứ? Lớn lên cu Tít sẽ hiểu
lòng bố thương con nhiều như thế nào…
Chiều hôm sau, tôi lại ra ngõ ngóng bố. Mặt trời đã
khuất sau rặng tre, bóng tối dần đổ xuống, nhưng đợi mãi bố vẫn chưa về. Cả mẹ
cũng vậy. Lát sau, nội sang. Thấy tôi, nội rưng rưng nước mắt. Nội ôm chặt tôi
và khóc…
Tối đó, và cả nửa tháng ròng, nội ở lại chăm nom
tôi vì bố mẹ tôi không về...
Một sáng, nội dắt tôi ra tận đê đón bố
mẹ.
Từ xa, tôi đã trông thấy bóng bố. Nhưng sao lạ quá…
Bố không đi trên chiếc xe cà tàng quen thuộc mà ngồi trên chiếc xe lăn, có mẹ
đứng đằng sau đẩy. Mẹ gầy rạc đi. Còn bố vẫn khuôn mặt phúc hậu ấy, luôn mỉm
cười dù mệt mỏi, nhưng đôi chân thì đâu rồi?
Nội thấy bố như vậy thì khóc nấc lên. Tôi còn nhỏ
nên không hiểu vì sao. Chỉ biết, tối đó có bao nhiêu người tới chơi, và đó cũng
là lần đầu tiên trong đời tôi được ăn thoả thích kem Hà Nội do bố mang
về.
Sau này, khi tôi lớn lên, mẹ đã kể tôi nghe chuyện
xảy ra ngày ấy. Tôi đã khóc rất nhiều…
***
Ngày ấy nhà tôi nghèo lắm. Bố mẹ làm quần quật suốt
năm, suốt tháng cũng không đủ tiền đong gạo. Những lúc không kiếm được việc, bố
lại lặn lội đạp hơn 20 cây số ra tận Hà Nội, tới những công viên quét lá về đun
bếp.
Rơm rạ có nhiều nhưng phải bán cho người ta nuôi
bò. Mua củi thì đâu có tiền. Vì thế, dù vất vả, bố vẫn đều đặn quét mỗi ngày 6
bao lá lớn chở về. Và thế là, bao nhiêu vỏ sữa chua, vỏ kem trẻ em thành phố ăn
khi đi chơi công viên bố quét lẫn lá mang về. Mỗi lúc bố rải lá ra sân hong khô,
tôi lại nhặt những vỏ ấy lên. Đó là những chiếc vỏ mang hình những que kem lớn
phủ đầy sôcôla, màu sắc xanh đỏ. Kem đậu xanh, kem dâu tây, kem khoai
môn.
Nghe bố kể, kem đó ở Hà Nội, và chỉ trẻ con nhà
giàu mới có tiền mua. Ôi, chắc phải ngon lắm! Chẳng bù cho kem ở quê mình, toàn
đá là đá, không ăn nhanh thì chảy hết… Giá mà một lần được ăn chúng nhỉ? Rồi tôi
đòi bố phải mua cho bằng được.
Chiều định mệnh ấy, như mọi ngày, bố quét được 6
bao lá đầy. Ông không về sớm, mà gắng quét thêm 2 bao nữa. Rồi ông bán tất cả
cho một bác đạp xích lô được 5.000 đồng. Ông để dành 2.000 đồng về đưa mẹ đong
gạo. Còn 3.000, ông đạp vội tới Tràng Tiền mua 2 cây kem. Rời khỏi cửa hàng,
trời đã tối nhem, ông quên hết mệt mỏi, đạp thật nhanh về nhà, vui sướng khi
nghĩ đến tiếng reo hò mừng rỡ của con trai.
Lúc qua đường, do mải nghĩ, ông đã bị một chiếc xe
máy đang phóng tốc độ cao tông vào. Chiếc xe đạp cong số 8, còn ông đã vĩnh viễn
mất đi đôi chân.
Hôm bố ra viện, nghe kể lại câu chuyện bố bán lá để
mua kem cho tôi, một bác sĩ tốt bụng đã mua một túi kem lớn biếu bố làm quà tặng
con trai. Mẹ bảo, khi đón nhận túi kem ấy, lần đầu tiên thấy bố khóc nhiều như
thế…
***
Lớn lên, đi học rồi đi xa, nhưng mỗi ngày, tôi càng
cảm thấy tình thương bố mẹ dành cho tôi nhiều hơn bao giờ hết. Giá như ngày ấy
tôi không ham ăn… giá như ngày ấy… thì bố đã không mất đi đôi chân. Và tôi biết
cuộc sống không có từ "Giá như”.
Bao năm qua, bố chịu nhiều đau đớn về thể xác,
nhưng bố luôn vui vì con trai mình biết đặt chữ hiếu lên đầu và luôn biết tiến
về phía trước!