Một
thiên thần. Ít ra Claude cũng thấy nàng là như thế. Ở tuổi mười bảy, người ta
đâu có cần nhiều để mà mơ mộng. Trên sân ga, cũng như anh, nàng chờ tàu đi
Paris. Trang phục của nàng, dáng điệu của nàng chẳng giống gì hành lý của một
thiếu nữ tỉnh lẻ. Khi tàu đến, nàng xách lấy một va li. Claude chạy
tới:
-
Cô cho phép tôi giúp cô…
Nàng
cám ơn rồi vào toa, anh đi theo nàng. Buồng toa lúc ấy trống
không.
-
Ở những ga xép này, - nàng nói, - chẳng bao giờ tìm được công nhân khuân
vác.
Vâng,
điều đó thật đáng buồn, anh tán thành, rồi lập tức ân hận. Đáng lẽ anh phải trả
lời rằng, anh vui mừng vì điều đó, vì có thế, anh mới được giúp nàng. Nhưng anh
nghĩ ra chậm quá. Gần như một cái máy, anh ngồi xuống đối diện nàng. Đáng lẽ anh
phải hỏi xem nàng có phản đối không. Nhưng làm sao mà hỏi được? Thái độ thiếu
tôn trọng thì tất nhiên nàng không thích… Nhưng lễ độ quá mức sẽ lố bịch. Từ đây
về Paris, hai người sẽ cùng ngồi với nhau ít nhất hai tiếng đồng hồ, mà hai
tiếng đồng hồ là hoàn toàn đủ để làm quen. Chả nên vội
vã.
Đoàn
tàu chuyển bánh. Claude làm ra vẻ như đang ngắm phong cảnh bên ngoài. Nhưng hình
ảnh cô gái Paris luôn hiển hiện trước mắt anh: nàng lướt trên cánh đồng, rập rờn
trên các gò đồi, và khi vài đường nét nào đó của nàng bị mờ, anh lại liếc trộm
sang "nguyên mẫu”, chớp lấy những gì anh còn thiếu để bức chân dung thật hoàn
hảo. Gương mặt nàng khiến anh nhớ tới mặt Đức Mẹ ở giữa bức tranh treo trong
phòng làm việc của ông nội anh. Bức tranh ấy gợi một cảnh giác trong trắng vô
biên. Cũng giống như Đức Mẹ, cô gái Paris này có một vẻ như thể không phải của
trái đất này. Nàng là ai? Claude muốn nàng là một phụ nữ goá chồng hoặc đã ly
dị. Nhưng chắc không phải thế bởi trông nàng còn trẻ trung lắm. Anh không thể
nhìn thấy nàng có nhẫn cưới, vì bàn tay trái nàng đeo găng tay bằng nhung đen có
đề hai chữ cái đầu tiên của tên nàng. Chữ cái thứ nhất là "R”, và Claude cố đoán
xem tên nàng là gì. Anh điểm lại tất cả những tên anh nghĩ ra, như ướm thử xem
bộ váy nào hoặc món đồ trang sức nào hợp với nàng nhất. Anh loại bỏ cái tên
Raymonde, anh thấy nó quá đơn giản. Rachell - có vẻ kinh thánh quá, Robere -
nghe như đàn ông, Rosali - hơi quê. Bỗng cái tên Rosine lờ mờ hiện lên trong ký
ức anh, và anh vội gắn những âm thanh có hương thơm tươi mát ấy vào trong gương
mặt mà anh đặt tên là Rosine. Với anh nàng sẽ là Rosine, chừng nào nàng chưa nói
tên thật của nàng. Chừng nào miệng nàng còn chưa tiết lộ cho anh điều đầu tiên
trong những điều bí mật của nàng. Sau đó, hai người sẽ vui đùa, nhớ lại cuộc gặp
gỡ đầu tiên của mình. "Từ khi chưa biết em, anh đã gọi em là Rosine - nàng sẽ
nói thế. Vâng riêng đối với một mình anh thôi. Em sẽ là
Rosine”.
Cô
gái mải mê đọc sách, dường như không chú ý đến anh. Người đó có phải là nàng giả
vờ không nhỉ, cũng như anh giả vờ (không để ý) nàng vậy? Anh sung sướng biết mấy
khi tưởng tượng đến một lúc nào, nàng sẽ thú thật với anh điều đó! "Vâng, vâng
làm ra vẻ như đọc sách, nhưng đầu em cũng đang nghĩ - anh là ai nhỉ? Em chỉ biết
rằng anh rất trẻ, và anh rất ưng ý em”. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp chừng nào,
anh tự nghĩ ra các câu hỏi, câu trả lời và tưởng tượng ra tương lai, nhưng bắt
mình nói nên lời là một chuyện hoàn toàn khác. Khi tàu chạy chậm lại, nàng đưa
mắt nhìn ra cửa sổ, sau đó ánh mắt ấy gặp ánh mắt anh. Nàng mỉm cười với anh rồi
lại cuối xuống đọc sách. Nụ cười của nàng trong trắng, giống như nụ cười của Đức
Mẹ đến nỗi anh tự trách mắng mình về những mơ mộng anh vừa chìm đắm vào. Thật là
điên rồ! Sẽ không bao giờ nàng xưng hô "anh, em” với anh đâu. Sẽ không bao giờ
anh được quyền hưởng mùi thơm của cái tên Rosine đâu. Để trừng phạt mình đã
suồng sã, anh tự cấm mình không được nhìn nàng. Nhưng khi đưa mắt nhìn xuống,
anh thấy nàng đang lén cởi giầy. Một chân nhẹ nàng nhẹ nhàng rút khỏi chiếc giầy
chật và Claude nhìn nàng như mê đi trước chiếc lụa óng ả có một đường chỉ chạy
lên tới tận đầu gối. Anh tưởng tượng tiếp đường chỉ ấy dưới lớp váy và đỏ bừng
mặt. Trong những chuyện như thế này, Claude không có kinh nghiệm, nhưng anh đã
đọc vài cuốn tiểu thuyết. Anh đoán được ý nghĩa của mái tóc buông xoã, đôi bàn
tay đan vào nhau, và bây giờ, anh không thể cấm mình vay mượn những bức tranh ấy
ánh sáng và trang trí để truyền sức sống vào hình bóng thiên thần kia. "Con bồ
câu nhỏ của anh, liệu rồi đây anh có được trông thấy em như trong trí tưởng
tượng của anh lúc này?” Một khi nào đó, giữa hai nụ hôn, anh sẽ thú thật với
nàng bàn chân không đi giày của nàng đã khiến anh nghĩ bậy bạ những gì. "Rõ dơ!”
- nàng sẽ kêu lên. "Thế mà lúc ở trên tàu, trông anh đến hiền lành và rụt rè!
Thậm chí em còn bực mình vì thấy anh không dám bắt chuyện với em”. "Nhưng em có
khích lệ anh lắm đâu!” Quả thật, nàng vẫn tiếp tục đọc sách. Nhưng Claude tự thề
với mình rằng hễ nàng đặt cuốn sách xuống là anh sẽ nói chuyện với nàng ngay, và
đến cuối chuyến đi, hai người sẽ tưởng tượng như đã biết nhau từ lâu lắm rồi.
Anh sẽ đưa Rosine về tận cửa nhà nàng. Nàng sẽ biết ơn anh về thái độ đúng mực
của anh. Anh tỏ ra đúng mực, bởi anh không nhằm thoả mãn niềm say mê chốc lát,
mà anh hướng tới một tình yêu lớn chưa từng có trong đời anh. Còn nàng? "Em cũng
vậy! Ai có thể ngờ một chàng trai non nớt như anh lại biết làm quen với em!” Tất
nhiên có một số trở ngại. Anh đang học dở trung học, lại đang ở cùng bố mẹ và
tiền bạc, anh còn chưa có. Nhưng trong tiểu thuyết, các nhân vật đâu có dừng
bước những khó khăn như thế? "Không sao, chúng ta đâu có cần gì nhiều, Ngoài một
túp lều tranh…” Nếu họ yêu nhau, thì không có gì là không thể được. Tình yêu tạo
nên những điều kỳ diệu, và việc họ gặp nhau trên cùng chuyến tàu, nàng có hai va
li và không tìm được công nhân khuân vác, thì làm cách nào hai chiếc hai chiếc
va li khá nặng kia đến được sân ga? Nghĩa là có người tiễn nàng. Ai nhỉ? Một
người đàn ông, tất nhiên. Nàng từ Paris về gặp anh ta, về gặp người yêu của
nàng… "Không, không, anh yêu, em thề với anh…” "Em hãy nói thật đi. Anh muốn
biết ngay bây giờ. Nếu em nói dối, anh sẽ không tin em nữa”. "Kìa, anh hãy suy
nghĩ một chút xem. Nếu tiễn em là một người đàn ông, anh ta phải xách vali lên
toa tàu cho em chứ”. Ừ nhỉ! Nàng có lý. Anh thấy rõ mình ngốc nghếch. Hết ghen
tuông, anh thân thiện nhìn lại hai chiếc va li - nhờ có chúng, anh mới được biết
nàng!”.
Nàng
đặt cuốn sách xuống đầu gối. Bây giờ là lúc mở đầu câu chuyện đây. Anh hồi hộp
như một diễn viên lần đầu tiên bước ra sân khấu. Anh vội vã tìm ra vài từ và đã
sắp nói thành lời, thì bỗng thấy nàng ngã đầu ra đằng sau và nhắm mắt lại. Một
nụ cười thoáng qua làm rạng rỡ gương mặt nàng. Sau hai mi mắt khép kín kia, có
phải nàng trông thấy anh? Có phải nàng giả vờ ngủ vì nghĩ rằng anh thật ngốc vì
đã không nhân dịp này ngồi lại gần nàng hơn? Hay là nàng đang vấn vương hình ảnh
một ai khác, nàng đang mơ tới những vuốt ve, âu yếm của ai khác? Anh cũng nhắm
mắt lại, cố đưa Rosine về phù hợp với mong muốn của anh, và lập tức nàng hiện
lên trước mắt anh đúng như anh tưởng tượng về nàng, gần gũi và hiểu anh, thể xác
và tâm hồn không có gì bí mật đối với anh, nàng ở bên anh, cầm tay anh. Tươi
cười dưới mưa xuân hồng hào vì băng giá trong bão tuyết mùa đông, vàng óng bởi
ánh nắng trên một bãi biển nào đó xa lạ, và trong bộ váy áo trắng trên bến cảng
có những con đường trải vỏ sò. Chiếc tàu thuỷ kéo còi. Thời gian bên nàng trôi
qua thật là nhanh! Tàu sắp rời bến. Nàng buông tay anh. Nàng khóc. Đã kết thúc
câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp! Anh không yêu nàng nữa. Tại sao? Làm sao có thể
như vậy? Nàng thì thầm. "Ồ, em biết, em biết lắm. Mọi điều sắp chấm dứt. Không
gì có thể kéo dài mãi mãi đâu anh”. Và đây, nàng phải ra đi, còn anh ở lại. Anh
thấy ngày xa dần. Người công nhân khuân vác xách hai chiếc va li của nàng, và
nàng khuất dạng trong đám đông đang ồn ào như tiếng tàu hoả chạy chậm
dần.
Đoàn
tàu dừng lại ở một ga nào đó, Claude mở mắt. Đối diện anh, cô gái Paris đang sửa
lại mái tóc trước gương. Vài hành khách lên toa, đi lại trong hành lang. Một
người đàn ông to cao, mặc com-lê xanh, mở cửa phòng toa nhưng thấy người đàn bà
trẻ không chỉ có một mình, liền đi chỗ khác. Claude thở phào nhẹ nhõm (nhưng lại
lo đến nỗi cô gái phải chú ý). Nàng mỉm cười, và anh cho rằng anh đoán được ý
nghĩ nàng: Nàng cũng sợ cảnh đằm thắm của anh với nàng bị quấy rầy. Sung sướng,
anh đứng dậy để đóng cửa. Anh trông thấy một bóng người sẫm màu nguy hiểm hơn
anh chàng com-lê xanh kia nhiều: Cách anh vài bước là kiểm soát vé. Claude lập
tức tỉnh hẳn bởi anh ngồi trong toa hạng nhất. Nếu ông soát vé đến, anh chỉ có
thể đưa ra tấm vé hạng hai. Biết làm sao đây? Nhân danh tình yêu để phản đối các
quy tắc và luật pháp. Chịu đựng những lời nhục nhã dưới ánh mắt người yêu, khi
lập người ta lập biên bản? Anh bước ra hành lang và lùi dần, từ toa nọ sang toa
kia, trước bộ đồng phục nhân viên hoả xa của ông soát vé… Thế là kết thúc mối
tình đầu của anh.
Bạn
sẽ bảo tôi rằng giá như anh ta trả tiền chênh lệch, do đó có thể ở lại Rosine
của mình có phải hơn không. Tất nhiên là thế, nhưng các chàng trai ở tuổi mười
bảy hiếm khi giàu có, Claude cũng không có tiền. Bạn cũng sẽ bảo tôi rằng, khi
đoàn tàu đến nơi, Claude có thể chạy đi tìm người yêu của mình trên sân ga. Anh
ta đã làm đúng như thế. Nàng thưởng cho anh một nụ cười. Rồi một nụ cười nữa.
Cuối cùng, những va li của nàng đã có một người công nhân khuân vác
xách.