Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng mùa đông, khi
những cơn gió lạnh thấu xương làm lòng người tê tái Hoa Tư cùng Khánh Tường đến
trường trên con đường quen thuộc nhưng hôm nay sao lòng Tư xốn xang thế này… Câu
chuyện ngày ấy vẫn ám ảnh nỗi lòng cô gái bé nhỏ. Có những điều dù chỉ là hồi ức
nhưng với Tư mọi thứ vẫn cứ như là hôm qua. Tuổi thơ bất hạnh khiến Tư không sao
hồn nhiên như các bạn cùng lứa, vẻ bề ngoài lạnh lùng, trầm tư, ít nói biến cô thành một người cô độc. Chỉ duy nhất Khánh
Tường chịu lắng nghe cô nói, luôn bên cô khi buồn, khi những kí ức ùa
về
làm cô đau đớn.
***
Ngày bé, Hoa Tư là một cô bé hạnh phúc, có
ba mẹ yêu thương, chiều chuộng, là một cô tiểu thư nhỏ giữa thời hiên đại đủ đầy
mọi thứ. Mẹ Tư thường đi công tác xa nên Tư thường ở nhà với ba. Tư được ba nâng
niu như báu vật, hai ba con thân nhau như bạn thân vậy. Những ngày đầu vào lớp
một, Tư khóc đến đỏ hoe cả mắt, đứng nép mình sau lưng ba mà không dám vào lớp.
Ba Tư khẽ lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt búp sen đầy thơ ngây và
đáng yêu của Tư rồi ôm Tư vào lòng động
viên, an ủi…
-Công chúa nhỏ của ba à! Con đừng khóc, đỏ
hoe cả mắt rồi, con biết không, con không cô đơn ở đây đâu… Tất cả họ đã là bạn
của con rồi đấy, trong muôn vàn con người trong cuộc sống mỗi một người con được
gặp gỡ là có duyên, được làm bạn điều là sự an bài của tạo hóa, có càng nhiều
bạn con sẽ càng hạnh phúc. Có lẽ những điều ba nói con không thể hiểu hết nhưng
con phải nhớ rằng tất cả mọi người ở đây đều sẵng sàng chào đón
con.
Câu nói ấy làm khoảng trời trước mắt Tư
tràn đầy ánh sáng và niềm vui, khiến Tư say sưa nhìn mà không khóc nữa. Cô chạy
vội hòa vào đám bạn trong lớp. Nhưng những ngày tháng hạnh phúc kéo dài không
được lâu thì bảo tố đã kéo đến gia đình nhỏ của Tư…
***
Khánh Tường vỗ nhẹ vai
Tư:
-Tư lại buồn về những kí ức ngày ấy
à!
Đôi mắt cô chứa một màu đen u ám. Khánh
Tường khẽ lay người cô. Cô nhắm mắt không trả lời, cô nhớ về một miền kí ức xa
lắm, ở nơi ấy cô chỉ toàn nhìn thấy đau khổ và cay đắng. Những giọt nước lăn dài
trên má là nước mưa hay nước mắt. Trời mưa thật rồi, mưa to lắm, nó đang gào
thét dữ dội như nỗi lòng của cô. Khánh Tường nắm chặt tay cô chạy thật nhanh
dưới mưa… "Nhanh lên Tư à! Mưa to quá, lạ thật mùa đông mà mưa to thế!”. Mắt Tư
vẫn nhắm khít, không nói gì, suy nghĩ miên man, kí ức thoát chốc đưa cô về quá
khứ tám năm về trước. Cô mở mắt và cô
nhìn thấy ba ở ngay phía trước. Đôi mắt Tư long lanh chạy nhanh về phía ba, xà
vào lòng trong đầm đìa nước mắt:
-Ba! Là ba thật rồi ba ơi! Con nhớ ba lắm
thời gian qua không ngày nào con được vui vẻ…
Ba Tư xoa đầu cô, đôi mắt rưng rưng, thương
cho đứa con gái yêu đang chịu khổ từng ngày.
-Công chúa của ba con đừng khóc nữa, nhìn
con đau khổ thế này làm lòng ba cũng đau lắm. Con sinh ra không phải để gánh
chịu đau khổ và những sai lầm của ba mẹ. Ba xin con, con gái yêu quý của ba, con
đừng tự dày vò mình nữa được không?
Trái tim Tư loạn nhịp không biết vì điều
gì, cô chỉ biết giây phút này trái tim cô đã ấm áp hơn một
chút.
-Ba à! Con không biết mình phải làm thế nào
mới phải nhưng con không thể nào tha thứ cho sai lầm của mẹ…
***
Đó là câu chuyện xảy ra vào một ngày đông,
vẫn cái khí trời se se lạnh ấy. Đúng vào kỉ niệm mười năm ngày cưới của ba mẹ
Tư. Ba cô ra ngoài chuẩn bị mọi thứ để làm mẹ cô bất ngờ. Bất giác ông phát hiện
vợ mình đang thân mật với một người đàn ông lạ trong dòng người đông đúc trên
phố. Người ba Tư cứng đơ, trái tim như ngừng đập khi ấy. Ông không thể nào ngờ
được một chuyện khủng khiếp sắp ập vào đời mình ngay sau đó. Một chiếc xe hàng
lạc thắng lao thẳng về phía ông, người ông va vào kính xe bị hất lên cao như thể
không trọng lượng rồi ngã xuống mặt xi măng đầu đập mạnh, máu chảy lênh láng cả
một góc đường. Trong giây phút cuối đời người đàn ông ấy vẫn nắm chặt sợi dây
chiều màu bạc, mặt làm bằng đá quý, hình trái tim, khắc lên ba chữ I LOVE WIFE
(anh yêu vợ). Miệng vẫn lầm bầm kêu tên con gái yêu "Hoa Tư”. Và rồi đôi mắt ông
nhắm lại mà không bao giờ mở ra được nữa, ông đã ra đi mãi
mãi.
Về sau trong một lần tình cờ Tư đã được một người quen kể cho cô nghe câu chuyện
ngày ấy và nguyên nhân tai sao ba cô ra đi. Từ hôm ấy cô không bao giời nói
chuyện với mẹ nữa.
***
Mọi thứ trước mắt Tư nhòa đi, ba Tư nắm
chặt tay cô, miệng lầm bầm điều gì không rõ, hình như ông muốn nói với Tư điều
gì đó. Phút chốc ông tan biến trong không khí để lại trong cô niềm đau đớn khôn
nguôi, Tư vẫn gọi như điên cuồng…
-Ba! Ba! Đừng rời bỏ con! Con xin ba! Con xin
ba…
Khánh Tường lay lay người
cô:
-Tư không sao chứ! Người Tư lạnh quá
!
Từ từ thì cô cũng tỉnh dậy và trở về với
hiện thực, dưới mái hiên của một căn nhà đã tối om không một bóng
người.
-Tư không sao.
Khánh Tường nhìn Tư với vẻ triều mến và
nói:
-Hay Tư ngồi đây để mình sang đường mua cho
bạn ly trà nóng ,uống vào sẽ đỡ lạnh hơn…
Tư vẫn đôi mắt lanh
lung:
-Trời mưa to lắm! Bạn sẽ bị ướt đấy.
Khánh Tường vẫn ma
mãnh:
-Không sao đâu mình sẽ chạy thật nhanh, bạn
cứ ngồi đây cho khỏi ướt.
Bỗng Tư kêu to: "Đừng đi” – lòng Tư bồn
chồn cô linh cảm một điều gì đó không may sắp diễn ra.
Mải nhìn về phía Tư Khánh Tường không để ý
đèn xanh, cậu cứ chạy cứ chạy và rồi cậu đã bước vào một nơi xa lắm. Vẫn là một
chiếc xe hàng lao vào cậu nhanh như chớp. Cậu ngã xuống đường, nước mưa tạt dữ
dội vào mặt. Tư lao nhanh đến bên cậu, đỡ cậu lên, nước mắt tuôn dài đau đớn. Cô
nức nở như sắp ngất đi, hôm nay đúng vào kỉ niệm tám năm ngày ba cô
mất.
Khánh Tường nắm chặt tay cô, gắng sức lực
cuối cùng lấy ra trong túi áo một con ngôi sao may mắn không biết cậu đã chuẩn
bị khi nào, dù hơi thở yếu ớt Tường vẫn cố gắng nói với Tư những lời cuối cùng
"Tư à! Ngày nào Tường cũng xếp cho Tư một ngôi sao may mắn, Tường luôn mang theo
nó bên mình, Tường hi vọng may mắn của Tường sẽ được truyền vào nhưng ngôi sao
này để Tư được may mắn, được hạnh phúc một chút, đời Tư đã quá đau khổ rồi. Bây
giờ thì Tường không thực hiện được đều
này nữa rồi. Tư …Tư phải hạnh phúc…”
Tim cô đập mạnh, hơi thở gấp gáp, lòng cô
đang vỡ, cô đau lắm lắm. Người bạn duy nhất, người thân nhất lúc này sắp rời xa
cô. Cô sợ lắm, thực sự sợ lắm, cô phải sống thế nào đây nếu Tường rời xa cô. Cô
khóc to hơn nước mắt nhiều hơn cả nước mưa:
-Tường đừng nói nữa, Tường không được chết.
Tường phải sống Tường nhất định phải sống để xếp sao may mắn cho
Tư.
Cô nói như mếu, tiếng khóc to hơn cả tiếng
sấm chớp:
-Tư sợ lắm, Tường đừng bỏ
Tư.
Hơi thở của Tường yếu dần yếu
dần.
***
"Công chúa nhỏ của ba! Con đừng khóc, đừng
buồn, con vẫn chưa mất tất cả đâu”.
Câu nói ấy khiến tim cô đau nhói, nó đập
nhanh dữ dội như thể muốn văng ra khỏi lòng ngực, người cô thừ ra. Mọi chuyện là
thực hay mơ cô chẳng rõ. Thế rồi, như một phép màu, Khánh Tường đã cử động. Cô
xiết chặt tay Khánh Tường rồi nhìn cậu như niềm vui sướng khi vừa tìm lại mạng
sống của chính mình tưởng chừng đã đánh mất. Cô cười một nụ cười của kẻ vừa
giành giật mạng sống với tử thần, những giọt nước mắt ứ ở khóe mi cũng tràn ra
vì sung sướng.
Khánh Tường được đưa vào bệnh viện trong tình trạng
mất máu quá nhiều và bị tổn thương não. Có lẽ khát khao được sống đã giúp cậu giành lại quyền sống từ tay tử thần. Tuy nhiên cuộc sống
vẫn thích trêu ngươi con người, cố gắng hết sức các bác sĩ cũng chỉ giữ được hơi
thở cho cậu để cậu được sống mà không hoạt động như người bình thường. Cuộc đời
còn lại cậu phải sống đời thực vật.
Biết được cái tin khủng khiếp ấy Tư đã
không khóc. Cô biết rằng Tường nhất định sẽ tỉnh lại, cô sẽ chờ đến ngày
ấy.
Bất chợt một dáng người cao to bước vào, đó
là một người ông trung niên khoảng ngoài năm mươi tuổi, nước da rám nắng nhưng
hình như chân phải của ông không thể đi lại dễ dàng, ông đã từng bị bệnh gì đó
chăng? Khuôn mặt ông phúc hạnh lắm nhưng đôi mắt thì sâu thẳm ẩn chứa một nỗi
niềm gì đấy. Ông ấy chính là ba nuôi mà Khánh Tường từng kể cho cô
nghe.
Ông nhìn cô bằng đôi mắt trìu mến đầy yêu
thương giống như ba cô ngày trước. Hoa Tư cũng nhìn ông, và trong tìm thức hình
bóng ấy dường như với cô rất quen thuộc. Cô cảm nhận được lòng mình nao núng một
điều gì khi nhìn thấy ông. Cô đã từng gặp ông? Không trong mười mấy năm qua ông
chưa từng hiện diện trong cuộc sống của cô.
Ông tiến đến gần Tư vỗ nhẹ vai
cô
-Cháu là hoa Tư à?
-Dạ! đúng ạ!
Ông cười nhẹ :
-Bác tên Minh là ba nuôi của Khánh Tường.
Cháu đừng lo, thằng Tường nó mạnh mẽ lắm. Ngày bác nhận nuôi Tường nó chỉ mới
bảy tuổi, mồ côi ba mẹ từ nhỏ nhưng nó chưa bao giờ thôi khát khao sống. Dù trời
có sập xuống nó vẫn lạc quan tươi cười. Nó vẫn thường nói với bác: "Nếu ba mẹ
ruột đã không cần con thì tự con phải cần
mình. Con phải sống tốt để họ
thấy rằng đã sai lầm khi từ bỏ con”.
Nhiều lúc bác thấy mình nhỏ bé trước nó.
Tư lặng người đi, mắt cô u buồn có chút suy
tư, đột nhiên cô thấy mình nhỏ bé trước Tường cũng như bác Minh vậy. Cô không
biết mình nghĩ thế nào nhưng có lẽ nó cũng băn khoăn như một chú nai con bị lạc
giữa rừng sâu, bỗng chốc thấy mình nhỏ bé và cô độc. Cô thấy mình yếu đuối và bi
lụy cuộc đời hơn Khánh Tường. Cô cần lắm một bàn tay ấm áp che chở cho tâm hồn
nhỏ bé, sưởi ấm trái tim đã đóng băng từ lâu của cô. Cô thấy mình cứ dâng trào
một càm xúc khó tả, nỗi niềm ấy đã bị phong kín khiến cô chẳng hiểu rõ nó là gì
nữa.
Từ ngày hôm ấy bác Minh rất thường hay thăm
hỏi cô. Cô thấy mình vui vẻ và ấm áp hơn. Bác ấy cho cô cảm giác như khi ở gần
ba mình vậy… Và không biết từ khi nào bác ấy đã chiếm một vị trí quan trọng
trong lòng cô.
Rong ruổi trên những con phố không biết cơn
gió lạ nào đã thổi cô về với những ngôi
nhà nơi cô chào đời. Nó cứ đựng những kỉ niệm hạnh phúc và đau thương mà suốt cuộc đời này cô không bao giờ quên
được. Căn nhà vẫn như cũ, mọi thứ không thay đổi. Điều thay đổi duy nhất đó là
nó đã ngủ yên suốt tám năm qua, bỏ mặc mọi thứ ngoài kia đang trôi đi trong vô
thức. Từ ngày mẹ cô đi Mĩ đến nay tuần nào bà ấy cũng nhờ người đến quét dọn
ngăn nắp còn Hoa Tư sống với bà nên dường như quên mất sự tồn tại của
nó.
Cô tiến sâu vào trong phòng làm việc quen
thuộc của ba cô. Cô còn nhớ rất rõ, ngày trước cô rất hay nghịch ngợm trong lúc
ba làm việc ở đây. Một thứ về ba cứ hiện lên trong trí nhớ của cô từng chút,
từng chút một. Cô nhớ ba lắm! Rất nhớ! Cô bóp chặt lòng ngực để cảm xúc thôi
trào dâng, hơi thở dồn dập khiến người cô lạnh băng, và cô lại khóc, cô khóc vì
nỗi nhớ ba da diết. Cô chạm nhẹ tay lên những vật dụng quen thuộc ngày trước để
nhớ về ba trong hồi niệm về những ngày tháng hạnh phúc.
Bất giác cô phát hiện chiếc hộp ngày trước
ba cô vẫn thường hay để một quyển sổ nhưng lạ thật, sao chiếc hộp lại không
khóa? Thế rồi cô mở nắp hộp ra… một quyển nhật kí nằm bên trong. Hóa ra chiếc
hộp này chứa nhật kí của ba cô nên ông ấy luôn giữ gìn cẩn thận. Những dòng viết
về ai…
"Công chúa của ba! Chỉ còn một tháng nữa là đến kỉ
niệm ngày cưới của ba mẹ nhưng hôm nay điều mà ba sợ nhất trong đời đã đến với
ba. Cuộc đời ba điều khiến ba cảm thấy ân hận nhất là có lỗi với ba mẹ ruột của
con và cả con nữa. Ba xin lỗi con! Vì quá yêu mẹ con mà ba biến bà ấy trở thành
người có lỗi vì phản bội lại ba ruột con khiến ông rời xa mẹ con và con. Và cũng
từ ngày đó, con và mẹ đã trở thành cuộc sống của ba. Ba thật ích kỉ khi chỉ biết
giữ con và mẹ con cho riêng mình. Ba xin lỗi con vì sự ích kỉ của mình mà
khiến con không được sống chung với ba ruột của con. Con à! Ba ruột của con đã
trở về, ba thật sự rất sợ sẽ mất con và mẹ con mãi mãi. Nếu một ngày con đọc
được những dòng tâm sự này của ba thì xin con hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ba
và đừng bao giờ trách mẹ con về bất cứ điều gì bà ấy đã khổ tâm nhiều
lắm…”
Mọi thứ trước mắt Tư tối sầm lại, tai cô ù đi chẳng
nghe thấy gì cả. Cô la hét điên cuồng, chạy lao nhanh như tên bay, bịt chặt hai
tai ùa đi như cơn bão lớn lướt nhanh qua mẹ cô đang đi ngược về. Trời lại đổ
mưa! Những giọt mưa như trút nước làm dập nát những cánh hoa vừa hé nở, làm rụng
rơi những lọc non vừa đơm chồi… Những góc phố hiền hòa trở nên tối sầm dưới mưa.
Tư cứ chạy cứ chạy và rồi cô ngã quỵ trên góc phố. Cô vỡ òa trong nước mắt, cô
không tin những điều ấy là sự thật. Một lần nữa, Tư lại bị tổn thương. Hình ảnh
người ba đáng kính trong lòng cô bị tan thành trăm mảnh vụn. Điều này còn đau
khổ hơn hàng ngàn mũi kim đâm vào tim cô vì lòng tin của cô đã bị tổn thương
nặng nề.
Trời giông bão quá lớn khiến sức lực của một cô gái
bé nhỏ không sao chịu đựng nổi. Cô ngất đi trong nỗi đau đang dày vò cả thể xác
và tinh thần cô.
***
Tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong bệnh viện, người
nóng ran, cô đang bị sốt rất cao. Là mẹ cô đưa cô đến bệnh viện. Sau khi tỉnh
lại cô không nói gì cả, cô im lặng đến đáng sợ. Phải chăng Tư đang trốn tránh sự
thật vì cô sợ phải đối mặt với nó? Chính cô cũng không biết rõ
nữa.
Những ngày cô nằm viện ngày nào bác Minh cũng đến
thăm cô nhưng chẳng lần nào cô nói chuyện với bác ấy. Một lần bác ấy và mẹ cô
gặp nhau, hai người nhìn nhau với ánh mắt rất lạ. Cô phát hiện điều gì rất lạ từ
ánh mắt ấy nhưng không rõ ràng.
Tuổi mười tám cuồng nhiệt và hăng say với những ước
mơ hoài bão nhưng với cô mọi thứ đều trống rỗng. Cô học giỏi thật nhưng đó chỉ
là một công cụ giúp cô tồn tại. Cô đến thăm Khánh Tường ở bệnh viện. Cậu vẫn nằm
yên trong giấc ngủ dài, Hoa Tư nắm chặt tay Tường kể cho cậu nghe về tất cả mọi
chuyện. Cô không khóc nhưng cớ sao nước mắt trong lòng cứ trào ra dữ dội. Cô
muốn Tường giúp cô tìm ra lối đi đúng. Cô nên mạnh mẽ đương đầu với sự thật hay
chôn giấu nó mãi mãi để trái tim nhỏ bé của cô không bị tổn thương lần nữa? Cô
thực sự đang rất bế tắc.
Hôm ấy mẹ cô cũng đến thăm Khánh Tường cùng bác
Minh. Cô quay lưng bỏ đi, mẹ cô đã níu tay cô lại:
-Con à! Con không thể cho mẹ cơ hội để chuộc lỗi
sao? Đã tám năm rồi, con không gọi mẹ bằng mẹ, thời gian ấy mẹ sống mà không
bằng chết…
Đôi mắt Hoa Tư đã ứa lệ…
-Bát nước đã đổ đi thì không bao giờ trở lại như
cũ. Một mình bà đã làm khổ hai người đàn ông, bà làm sao bù đắp
đây?
Mẹ cô mở to hai mắt nhìn cô một cách đầy ngac
nhiên. Nước mắt đã lăn dài khắp khuôn mặt của bà:
-Con đã biết mọi chuyện rồi
sao?
-Không có sự thật nào có thể cho giấu mãi
mãi.
-Mọi chuyện là lỗi của mẹ. Xin con hãy cho mẹ một
cơ hội để chuộc lỗi.
-Đó không phải là lỗi của mẹ
cháu.
Bác Minh cắt ngang lời nói của mẹ
cô.
Lòng cô nặng trĩu như thể có hàng trăm sỏi đá chen
chúc chui vào. Cô không hiểu sao bác Minh lại nói như vậy. Thật ra bác ấy muốn
nói điều gì và biết những gì?
Đôi mắt bác Minh chùng xuống, bác nhìn cô bằng đôi
mắt sâu thẳm đến nỗi có thể xuyên thấu cả lòng cô.
-Mẹ cháu không có lỗi, lỗi là ở hai người đàn ông
ấy đã gây ra đau khổ cho mẹ cháu!
-Không! Bác không biết! Bác không biết gì cả! Là
lỗi của bà ấy! Là lỗi của bà ấy…
-Làm sao mà ta không biết được? Vì ta là ba ruột
của con!
Người cô chao đảo, cái gì đấy vừa tạt vào mặt cô
một cứ thật mạnh. Ba là ba ruột của con, là thật hay mơ? Trên khuôn mặt của
người đàn ông ấy nước mắt cuộn trào như sóng biển.
-Con gái của ba! Là thật! Là thật con à! Suốt mười
tám năm qua, từng phút từng giây ta đều mong nhớ đến con!
Sự đau khổ không còn đủ khả năng kìm hãm dòng cảm
xúc đang vỡ òa trong lòng cô. Cô chạy ôm chầm lấy ba trong tiếng nức nở nghẹn
ngào. Khi ấy mẹ cô cũng khóc vì hạnh phúc nhưng lòng bà vẫn nặng
trĩu.
Ba cô vỗ nhẹ vào lưng cô, cô nhắm mắt nhớ về những
ngày tháng hạnh phúc cùng người ba mà cô hằng yêu quý nhất. Và giờ đây cô có hai
người ba để yêu thương…
Trong giây phút ấy người đáng thương nhất có lẽ mà
mẹ cô, người luôn khắc khoải chờ đợi sự tha thứ của đứa con gái yêu nhưng định
mệnh vẫn trớ trêu, suốt mười tám năm đau khổ, cô đơn vậy mà bà vẫn chưa được
hạnh phúc.
Hoa tư không tha thứ cho mẹ, không phải vì cô không
thương bà mà trong lòng cô bà đã từng là người hoàn hảo nhất, là mẫu người mà
thuở bé cô vẫn luôn ao ước sẽ được như bà. Một người phụ nữ bản lĩnh và thông
minh, dù không ở nhà thường xuyên nhưng bà vẫn lo chu toàn mọi việc, bà đã dạy
cho cô nhiều kinh nghiệm sống quý giá. Với cô, bà không chỉ là người thân mà còn
là ước mơ của cô nên cô không thể dễ dàng tha thứ cho bà…
Ba cô xoa đầu cô như một đứa
trẻ:
-Con gái của ba! Ba biết con rất giận mẹ nhưng
người có lỗi trong chuyện này là ba và ba Thiên Sơn của con. Cả hai chúng tôi
đều yêu mẹ con nhưng cuối cùng đã biến con và mẹ con trở thành hệ lụy của tất cả
mọi chuyện. Nếu ngày trước ba tin tưởng mẹ con và không quá nhẫn tâm bỏ lại mẹ
con và con thì ngày nay sẽ không ra cớ sự như thế này. Mẹ con không hề phản bội
ba hay ba Sơn của con. Ngày ba Sơn của con mất, mẹ con đang đưa ba đến bệnh viện
vì vết thương ở chân do một tấm xi măng đè lên. Mẹ con không bao giờ từ bỏ những
người thân của bà ấy. Bà ấy xứng đáng được hạnh phúc chứ không phải đau
khổ…
Đôi mắt cô ẩn chứa bao hối hận, xót xa vì đã hiểu
lầm và khiến mẹ cô phải khổ. Lúc này đây, tim cô quặn đau, cô yêu mẹ nhiều lắm.
Cô quỳ xuống trước mặt bà xin đươc tha thứ. Bà ôm cô thật chặt, trong giây phút
ấy, trong một căn phòng nhỏ ở bệnh viện có ba con người đang nhau khóc. Họ xiết chặt
tay nhau vì hạnh phúc vì sung sướng.
Ngoài trời những tia nắng ấm áp xuyên từng kẽ lá,
rồi phản chiếu xuống mặt hồ lấp lánh như pha lê. Trên trời những áng mây xanh
lững lờ trôi nhè nhẹ. Bất chợt một tia nắng len lủi vào căn phòng ấy, soi rọi
trên khuôn mặt Khánh Tường. Một giọt nước đọng trên khóe mi của cậu, tay cậu cử
động. Rồi một ngày mai tươi sáng sẽ đến! Trong sâu thẳm trái tim mình Hoa Tư
thấy ấm áp, tràn đầy sức sống mãnh liệt.