Hãy tha thứ cho người, hãy xem tất cả là lỗi của mình để rồi
không phải trách cứ ai. Hãy coi mọi sự nghịch duyên là phương tiện tốt nhất để
con nhìn lại chính mình và coi đó là bàn đạp mà đi lên, con nhé!
Không…….
Nó muốn hét lên thật to nhưng không được, không gian hạn hẹp
trong bốn bức tường, âm thanh này chỉ một mình nó nghe được. Cơ thể mệt mỏi và
rã rời. Nó gục xuống rồi lại ngước lên nhìn về khoảng trời không định. Nó đã mất
phương hướng. Nước mắt cứ trào ra, nó biết mình đang khóc mà không biết khóc vì
điều gì. Trong nó giờ đây là cả một sự mâu thuẫn, loanh quanh với những mớ bòng
bong hỗn độn. Nó muốn giết đi chính bản thân nó, giết đi cái con người ích kỷ
ngay trong chính nó. Nhưng tất cả đều vô vọng. Bởi vì lúc ấy nó biết rằng nó
đang tổn hại chính cái thân này. Con người của nó đang giằng xé giữa hai bên.
Hãy giết chết nó đi! Giết chết cái đồ vị kỷ, độc đoán đó đi. Nhưng làm gì để loại
bỏ nó đây khi chính nó cũng không dám đối mặt với bản thân mình.
- "Con muốn chết!”
- "Vì sao con lại suy nghĩ vậy?”
- "Con muốn thoát ra khỏi thế gian này. Con đang rất đau khổ.
Tất cả chỉ là sự tranh giành hơn thua, là những chuỗi ngày của sự phiền não chắp
nối những não phiền. Chỉ là sự luẩn quẩn với những ganh đua, đố kỵ, ích kỷ và
chà đạp lẫn nhau. Ngay chính con cũng không nằm ngoài cái vòng luẩn quẩn ấy.”
- "Và chính điều đó làm con muốn chết ư? Vậy thì con cứ chết
đi nếu con tin chắc rằng sau khi chết rồi con sẽ tìm về một thế giới khác tốt đẹp
hơn”.
- "Hãy nói cho con biết, con phải làm gì đây? Con đã quá mệt
mỏi, con mệt mỏi lắm rồi…”
- "Thở đi con! Con sẽ không còn thấy mệt mỏi nữa. Mệt mỏi
cũng là từ con, phiền não cũng từ do con mà ra. Tâm con vốn như một mặt hồ phẳng
lặng. Cớ sao con lại cứ muốn cho nó phải gợn sóng lên? Không ai đem phiền não đến
cho con. Mọi thứ do chính mình buộc phải chính mình tự cởi. Cuộc đời vốn dĩ là
vậy. Phải trái là lẽ dĩ nhiên của nó. Con đã không làm chủ chính bản thân con
mà để cho trần cảnh sai khiến tâm mình thì phiền não cũng chính con là kẻ đã tạo
nên.”
- "Là con ư?”
- Đau khổ hay hạnh phúc cũng là do con mà thôi. Không ai có
thể đem đến cho con được điều này. Khi đau khổ con hãy hiểu rằng trong đó đã có
ẩn chứa sự hạnh phúc, đau khổ sẽ là phương tiện đưa con đến hạnh phúc. Cũng như
thất bại cũng là phương tiện đưa con đến thành công nếu con thật bình tâm để
nhìn ra nó. Đừng cho rằng mọi thứ đều đã kết thúc mà con hãy coi nó như một bàn
đạp, một phương tiện để con nhìn nhận lại mọi thứ mà vươn lên. Nếu con nghĩ rằng
có ai đó nghịch duyên với con, luôn cản đường con, con cũng hãy cảm ơn họ vì
chính họ mới là người giúp con rèn luyện tâm ý của mình. Chính họ mới thật sự
là người giúp bàn chân con vững chãi hơn nếu con biết nhìn lại tâm mình.”
Nó ngồi thật im mà không nói gì cả. Đôi mắt lại ngước lên
nhìn vào khoảng không gian vô định. Nó nhận thấy rằng bầu trời hôm nay rất đẹp,
một bầu trời mà trước đây nó chỉ biết ngước nhìn lên và hét cho thật lớn rằng
nó muốn thoát khỏi, muốn trốn chạy khỏi cuộc đời này. Và khi đó cũng không có
ai trả lời lại cho nó, không có tiếng đáp trả mà chỉ có tiếng gió. Dường như
gió cũng muốn ôm lấy nó, ôm lấy một thân xác nhỏ bé giữa sự thăng trầm của cuộc
đời, ôm lấy một linh hồn chán nản, bế tắc và tuyệt vọng. Gió có thể làm cho da
thịt nó mát lên chứ không thể cuốn đi những tâm tư phiền muộn ở trong nó. Rác
do mình tạo phải tự mình quét sạch, không ai có thể cầm chổi quét dùm mình và
gió cũng không thể cuốn hết đi được.
- A!……..A!………A!!!!!!!!!!!!!!!
Lần này nó lại hét thật lớn lên, tiếng hét muốn vỡ tan cả lồng
ngực, đôi mắt nó sáng lên, miệng nở một nụ cười. Nó cười ư? Nó đã cười rồi ư?
Chính nó cũng không thể hiểu? Bao lâu nay nó đã sống với những mớ bòng bong do
chính mình tự tạo, lấy những thứ dơ bẩn, rác rưởi, những thứ sân hận, phiền
não, tham lam, si mê trét lên mình rồi cho đó mới chính là cái TA, mới chính là
bản thân nó để rồi sinh ra chán nản muốn giết luôn chính cái thân này. Mà nó
đâu biết rằng cái thân giả tạm này lại chính là phương tiện để nó được học, được
hiểu những chân lý trong cuộc sống. Cũng như trên dòng sông sinh tử, ta đang bị
cuốn theo dòng nước bất chợt có một cây gỗ tốt và ta bám vào đó, nhờ nó mà ta
có thể trôi một cách nhẹ nhàng hơn, ta có thể tự định hướng cho mình vậy thì hà
cớ gì ta phải thả cây gỗ tốt ấy ra. Thân ta cũng vậy, trải qua sáu nẻo luân hồi,
ta đã từng là những loài đi bằng bốn chân, những loài bò sát dưới đất và cũng
đã từng là những linh hồn vất vưởng không nơi nương tựa. Nay được thọ lấy thân
này thì lại muốn hủy hoại nó. Dù cho nói là thân bất tịnh, không ưa thích nhưng
cũng không có nghĩa là phải làm tổn hại đến nó. Làm như vậy cũng là mang thêm tội
sát sanh, mà tội sát sanh thì nặng lắm. Chúng ta tập quán chiếu sự bất tịnh của
cái thân này để không bị đắm nhiễm, suốt ngày chỉ biết lo o bế nó mà quên đi
cái con người thật sự ở trong mình. Ta không bị mê hoặc bởi một chiếc áo mới,
không chán chường bởi chiếc áo cũ. Cái gì cũng vậy. Cũ rồi thì bỏ, còn mới thì
ta cứ dùng, đang mới thì hà cớ gì phải xé nó đi. Áo dính bùn là ta tự vây bùn
vào, cố tình hay không cẩn thận mà thôi. Sao lại cứ chấp cái áo này là ta mà
không lo giặt áo, cứ buồn phiền, chán nản rồi đòi xé bỏ.
- "Con hãy chấp nhận thực tế. Hãy xả bỏ tất cả những gì mình
cho là vướng bận. Xem cuộc đời như hoa. Ai ai cũng tốt thì mình sẽ có được sự
bình yên. Đừng nhìn vào lỗi của người khác mà hãy tự nhận lúc nào mình cũng
sai. Lỗi của người khác là lỗi của mình. Khi đó con sẽ có được tâm hồn thoải
mái để đứng giữa cuộc đời đầy sóng gió vây quanh này.”
Chiều lại về trên những con đường quanh co…Gió vẫn thổi… Những
chiếc lá vàng rơi xào xạc, đây đó có lẫn những chiếc lá xanh vô tình khẽ bay
qua… Nó âm thầm bước đi trên con phố dài, con phố hiện lên với những mảnh đời
khốn khổ đang nằm trải dài theo từng lối đi. Trốn chạy để làm gì? Rồi cũng sẽ
đi về đâu? Sao không một lần dừng lại, một lần ôm lấy những nỗi khổ niềm đau của
chính ta, một lần được ôm ấp chúng, mỉm cười với chúng, hóa giải những sự đau
khổ này bằng một tình thương vô biên để rồi ở đó chỉ có tiếng cười của niềm an
lạc, tiếng vỡ òa của một kẻ vừa mới chạy ra khỏi khu rừng tăm tối.
Nắng lên xua đi bao phiền muộn
Bao nỗi nhọc nhằn của thế nhân
Cuộc đời thăng trầm đầy bi lụy
Vượt lên tất cả là thượng nhân.
- "Ngày hôm qua vẫn chỉ là ngày hôm qua. Nhưng ngày mai có thể
khác nếu con biết thay đổi lại tư duy của mình. Hãy lấy tình thương để hóa giải
hận thù, đau khổ. Hãy cho đi tất cả, lòng tham trong con sẽ biến mất. Hãy tha
thứ cho người, hãy xem tất cả là lỗi của mình để rồi không phải trách cứ ai.
Hãy coi mọi sự nghịch duyên là phương tiện tốt nhất để con nhìn lại chính mình
và coi đó là bàn đạp mà đi lên, con nhé!”
Nó đứng lên và giang rộng cánh tay, hít một hơi thở thật sâu
như muốn hòa nhịp thở của mình với nhịp thở của đất trời, của muôn loài, vạn vật.
Xin cúi xuống làm người hèn kém
Miễn đôi tay làm đẹp cuộc đời
Tình thương dâng khắp muôn nơi
Con tim tuy nhỏ nhưng trời đất ôm.
- "Thầy ơi! Giờ thì con đã hiểu!”