Quá
nửa đêm, anh bị đánh thức bởi cuộc gọi từ cô. Giọng ngáy ngủ xen lẫn cáu gắt,
anh gần như hét lên trong điện thoại:
-
Có gì mà gọi giờ này?
-
Anh đang ở một mình phải không? – Cô thì thầm.
-
Ừ thì sao?
-
Em….
Anh
chán nản toan tắt điện thoại khi nghe cô ngập ngừng ở phía đầu dây bên kia.
Những cuộc gọi lúc nửa đêm thế này thường không được chào đón dù cho có đến từ
cô, người đang là bạn gái anh. Huống chi, cả ngày nay anh mệt mỏi xoay vòng
trong đống công việc cuối năm. Vừa chợp mắt được một tí là cô lại gọi. Cơn buồn
ngủ theo đó cũng dần biến mất.
-
Anh từng nói chúng ta sẽ có con đúng không?
-
Thì sao? – Tim anh đập phịch một cái rồi đột ngột nhảy múa trong lồng ngực. –
Đừng nói với anh là….
-
Một đứa cũng đang trên đường đến đây….
Đó
là cuộc gọi của đêm hôm qua. Anh kết thúc ngay cuộc nói chuyện sau câu nói ấy
của cô. Tắt điện thoại. Anh lẳng lặng đi ngay vào toilet. Không cần phải rửa
mặt, anh cũng đủ tỉnh táo. Lời nói vừa nãy của cô còn có tác dụng hơn cả cốc cà
phê anh uống ban chiều, có khi còn hơn cả chục cốc cộng
lại.
Tay
run run anh bấm bàn phím điện thoại. Vẻn vẹn chỉ có: "Mai đến bệnh viện cùng
anh". Tin nhắn hồi âm ngay lập tức: "Ừ. Em xin lỗi".
Đêm
nay, lại không thể ngủ. Lay hoay chờ cho trời sáng.
….
-
Được 11 tuần rồi.
-
11 tuần á?
-
Đã có tim thai. Khỏe mạnh, chỉ số phát triển tốt. Đây này.
Vị
bác sỹ đưa tay chỉ lên màn hình vị trí "đứa nhỏ" đang nằm. Anh chẳng thấy gì
ngoại trừ vật thể đen-không-hình-dạng. Nó tách biệt với cái đống cũng đen xung
quanh nó bằng một đường viền, mấp máy. Tiếng nhịp tim đập "phình phịch" rõ ràng
khiến anh rùng mình. Cô bấu chặt tay vào tấm nệm trên bàn siêu âm, mắt chưa một
giây một phút nào rời khỏi màn hình.
Bước
ra khỏi phòng siêu âm, cô vẫn cúi mặt.
-
Xin lỗi anh, hôm ấy em…
-
Lại quên uống thuốc nữa sao?
-
Tại công việc bận quá nên…
-
Đây là lần thứ mấy rồi?
-
…..
Cô
im lặng. Anh thì đang nhớ xem là lần thứ bao nhiêu dắt cô vào đây. Lần nào anh
cũng phản ứng như nhau khi nhận được tin từ cô. Chỉ khác là cái bình tĩnh lúc
sau để giải quyết mọi chuyện. Anh thở dài. Yêu nhau gần 4 năm nay, có lẽ chưa
bao giờ anh thấy chán nản như lúc này.
-
Giờ em tính sao? Lại giống như những lần trước à?
-
….
-
Ông trời cũng ưu ái nhỉ? Bao nhiêu người cầu mong có con thế mà chưa "dính" lần
nào. Còn em, bao nhiêu lần phải bỏ thế mà vẫn….
Anh
định thốt ra cho hết câu nhưng thoáng nhìn thấy cô đang cúi gầm mặt, tay bấu
chặt vào hai vạt áo, anh lại thôi. Chưa bao giờ anh thấy tình cảm giành cho cô
suốt bao nhiêu năm qua giảm sút thế này. Anh thở dài. Nhớ đến lần thứ nhất anh
đã hốt hoảng thế nào, lần thứ hai bàng hoàng ra sao, rồi lần thứ ba phân vân thế
nào. Bây giờ thì… Cảm xúc trôi tuột như không có gì. Chẳng buồn nói với cô thêm
lời nào nữa.
-
Mai em sẽ bỏ. Hôm nay em hơi mệt.
-
Ừ. Tùy em.
Anh
chở cô về. Trên đường đi, hai người chả nói với nhau lời nào. Xe anh đỗ phịch
trước công ty cô. Chưa kịp chào anh như mọi ngày, cô đã nhanh chóng quay lưng
vào đó. Để lại anh nhìn theo cái dáng gầy gầy con con mà nao lòng. Anh không
hiểu hay đúng hơn là không biết cô đang nghĩ gì.
….
Sáng
hôm sau hai người lại đến bệnh viện. Anh phải đi cùng cô. Anh buộc mình phải là
người có trách nhiệm. Anh biết mình sẽ cưới cô làm vợ. Nhưng không phải là bây
giờ và nhất là không phải vì đứa nhỏ.
Vị
bác sĩ lấy tay trịnh trọng nâng cặp kính. Đôi chân mày chau lại với nhau, mắt
không rời kết quả siêu âm.
-
Cô bỏ thai mấy lần rồi?
-
Dạ 3 lần rồi.
Vị
bác sĩ ném cho anh cái nhìn khinh bỉ rồi hỏi tiếp
-
Thế có muốn mai này làm mẹ không?
-
Dạ….
-
Bỏ đứa này nữa là mai này không có con được nữa đâu.
Anh
lắng tay nghe vị bác sĩ nói. Từng chữ từng chữ thấm vào đầu anh. Cô bỏ thai
nhiều lần rồi. Thành tử cung vốn dĩ đã mỏng, giờ mong manh hơn bao giờ hết. Nếu
bỏ nữa. Thì tử cung của cô sẽ không có khả năng giữ nổi đứa trẻ nào nữa. Vị bác
sĩ thở dài. Các anh chị bây giờ sung sướng quá rồi. Muốn làm gì thì làm. Chúng
tôi không can ngăn được. Bao nhiêu người tuyên truyền các tác hại của việc này
mà có chịu nghe. Lúc đấy thì không quan tâm. Giờ có chuyện
thì….
-
Đừng có mà dại dột đến mấy chỗ tư nhân. – Vị bác sĩ lạnh lùng xen lẫn cứng
rắn.
Vậy
là cô không thể bỏ "đứa nhỏ". Đồng nghĩa với việc cô phải sinh ra nó. Người anh
lạnh toát. Bây giờ mà làm đám cưới thì tiền ở đâu ra. Nhà anh vẫn phải thuê. Gọi
là nhà nhưng căn phòng nhỏ xíu. Gia đình cô còn tệ hơn. Gần chục anh chị em chui
rúc trong căn nhà bé tí, người nào lấy vợ lấy chồng ra riêng thì đỡ được người
đó nhưng cũng chẳng hơn gì. Nghĩ đến tương lai ngày thì làm việc quần quật, con
đau con bệnh, con khóc con quấy trong căn nhà chưa đến 10m2 mà anh đổ mồ hôi
lạnh toát. Tiền trong ngân hàng dành dụm bao nhiêu năm nay gần như con số không
vì anh còn bố mẹ già phải nuôi và đàn em dưới quê.
Anh
quay sang nhìn cô. Cô vẫn im lặng. Mặt cúi gầm. Ly chanh muối tan cả đá nhạt
nhẽo đặt trên bàn im thinh thít. Anh lạnh lùng phá tan bầu không khí đang
có.
-
Giờ em tính sao?
-
Em tự có cách giải quyết
-
Sao những lần trước em không nói với anh?
-
….
-
Đến thế này thì anh phải làm sao?
-
Nếu em nói thì anh cũng đâu có chịu cưới em
Cô
đưa đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Đôi mắt có cả sự căm phẫn đến vô vọng. Cô lấy từ
trong ví tờ 10 ngàn đặt xuống bàn rồi đẩy ghế đứng dậy.
-
Em có cách tự em giải quyết. Anh không cần lo.
Anh
bàng hoàng nhìn cô. Suốt bao năm qua, cô chưa từng cãi anh lấy một câu. Cái gì
cũng nghe theo lời anh nói. Thế mà hôm nay cô dám ngang nhiên chống lại
anh.
-
Em muốn cái gì đây hả?
Cô
không quan tâm lời anh nói, cứ thể bước nhanh ra khỏi căn-tin bệnh viện. Đôi vai
run lên nức nở. Nước mắt tuôn dài không thể kìm lại được.
…..
Tối
đó, anh uống thật say. Bấm số điện thoại của cô, anh như gào lên qua điện thoại:
"Cô còn muốn làm gì nữa hả? Giờ cô không bỏ đứa nhỏ được thì tôi sẽ cưới cô.
Ngoài chuyện đó ra thì cô còn muốn gì nữa?"
Cô
bật khóc. Dù cố nén không cho anh biết nhưng cô vẫn khóc. Nuốt vội giọt nước mắt
mặn chát trên môi, cô nói giọng thỏ thẻ nhưng cứng ngắt: "Em sẽ bỏ con. Anh đừng
bận tâm đến em".
Tiếng
gác máy lạnh lùng từ phía cô khiến anh thoáng chốc tỉnh táo. Chữ "con" thốt ra
từ cô khiến anh đau ngay lồng ngực một chốc. Nhưng hơi men lại mang anh về với
suy nghĩ tàn nhẫn kia. Anh ngã phịch lên giường, chiếc điện thoại rớt "bịch"
xuống sàn nhà, tự động tắt máy.
…
Sáng
hôm sau, tận gần trưa anh mới tỉnh được. Cơn say để lại dư âm khiến anh chóang
váng. Anh liêu xiêu bước về phía toilet rồi tự nhiên nhớ đến lời cô nói tối qua.
Anh cố xác định xem có phải là mơ hay không rồi vội vã phát hiện ra điện thoại
nằm im lìm trên thềm nhà.
Có
3 tin nhắn đến máy anh. Cùng một người gửi.
"Em
đang ở phòng mạch tư. Em chỉ biết có chỗ này. Anh ở đâu vậy? Sao không nghe máy?
Em sợ lắm".
Tim
anh đập thịch một cái. Toan bấm nút gọi cho cô ngay thì tin nhắn thứ hai đập vào
mắt anh.
"Có
thể lần này em sẽ không có con được nữa. Nếu thế, anh vẫn muốn cưới em chứ? Hay
là anh sẽ bỏ em để lấy người sẽ sinh con cho anh?"
Anh
tưởng tượng cảnh cô co rúm một mình trên bàn phẫu thuật. Thoáng rùng mình, mồ
hôi lạnh toát sống lưng.
"Em
ra khỏi phòng phẫu thuật rồi. Em mệt lắm. Đau nữa. Lần này đau nhiều hơn trước
gấp chục lần. Hình như máu vẫn chảy. Chắc em không tự về nổi nữa. Anh đến đón em
nhé. Em xin anh".
Tay
anh run đến mất cả cảm giác. Bấm máy gọi cho cô. Bác sĩ đã cảnh báo cô thế nào
mà còn làm vậy? Sao lại ngốc đến thế chứ?
Điện
thoại đổ chuông hồi dài không ai trả lời. Anh định bấm gọi lại thì phía đầu dây
bên kia vang lên giọng vội vã.
"Người
nhà của bệnh nhân à? Vào viện ngay đi. Băng huyết rồi không cầm được. Chúng tôi
đưa vào viện rồi".
Anh
cắn chặt môi khi từng lời nói vang lên qua tai anh. Anh lao như bay ra khỏi nhà,
chạy thẳng đến bệnh viện. Chẳng lẽ cô tàn nhẫn đến mức đó, đánh đổi cơ hội làm
mẹ để chọn ở cạnh anh?
"Không
cứu được."
Vị
bác sĩ lắc đầu nhìn anh. Anh hỏi lại thêm một lần nữa. Vẫn câu trả lời y như
thế, không khác một chữ.
Cô
mất máu quá nhiều. Máu tuôn ồ ạt không cầm được. Phòng mạch ấy không giấy phép,
thiếu trang thiết bị. Đưa đến đây thì quá muộn. Điều mà vị bác sĩ đã từng cảnh
báo với cô.
Anh
phải vịn tay vào tường lần theo lối vào nơi cô đang nằm. Lòng hi vọng bác sĩ ấy
nhầm lẫn. Mắt chờ cô chạy đến thì thầm vào tai anh nói "em không sao" như những
lần trước.
Ông
ta hỏi anh có muốn nhìn mặt cô lần cuối không? Anh bảo có. Rồi anh thoáng thấy
dưới tấm khăn trắng toát phủ cả thân người, bàn tay cô lộ ra. Chiếc điện thoại
đặt cạnh bên. Có một tin nhắn sau cùng chưa kịp gửi đi. "Em yêu
anh".
Anh
thoáng cười rồi bật khóc. Vừa cười méo xệch lẫn nước mắt. Ôm đầu ngồi bệt xuống
sàn nhà. Anh hoang mang cầm lấy bàn tay cô. Lạnh quá em
ơi!
Bàn
tay tôi lay em dậy. Nhưng em không cử động. Lời tôi nói với em tối hôm qua như
mũi dao đăm vào tim tôi. Đau nhói. Đau bao nhiêu không kể được. Bao nhiêu đau
đớn tôi đang chịu có xá gì so với em. Trước khi nhắm mắt em còn nhớ tới tôi. Một
thằng đàn ông như tôi đáng để em đánh đổi sao? Sao em ngốc nghếch quá? Sao em
không giữ lấy mình? Sao em ngu ngốc quá…. Sao tôi không?
Đầu
óc quay cuồng trong suy nghĩ. Cái gì đã giết chết cô? Anh hay tình yêu của cô
dành cho anh.
Anh
phóng xe điên cuồng trên đường. Con đường phía trước nhòe đi trước mắt. Chiếc xe
tải bấm kèn inh ỏi phía chiều ngược lại. Anh lao thẳng vào nó không biết cố ý
hay vô tình. Thứ âm thanh chết chóc vang lên dồn dập, tiếng la hét kinh hoàng
của những người xung quanh. Anh ngã vật xuống đường. Đầu đập xuống đất. Cơn đau
từ tim dội ngược lên đỉnh đầu. Anh nhìn bầu trời đen nghịt phía trên. Môi mấp
máy gọi tên cô.
Anh
kịp nhìn thấy gương mặt cô khi còn sống, vật vã trong cơn đau mà bốn lần đã phải
chịu đựng.
Em
đau như anh bây giờ phải không? Hay hơn.
P/s:
Muôn vạn tình yêu có muôn vạn nỗi đau khác nhau...
Và
dù là nỗi đau nào đi chăng nữa cũng khiến những trái tim thêm lần tổn
thương...
Nếu
trân trọng nhau xin đừng gieo bao cay đắng nữa
Bởi
tình yêu là thứ nên đắp xây chứ không phải một người hi sinh trong câm lặng và
một người hạnh phúc trong vô tình....
Người
ta đến với nhau cũng chỉ vì yêu ...