Một tối nọ chúng tôi ra ngoài và đưa về bốn người lăn lóc trên đường phố. Tình trạng một phụ nữ trong số đó rất tuyệt vọng. Tôi bảo các nữ tu: "Các chị chăm sóc mấy người kia. Mẹ sẽ lo cho người yếu nhất này.”
Tôi giúp chị ấy tất cả những gì mà tình thương của tôi có thể làm được. Tôi đặt chị lên giường, và thấy một nụ cười tươi bừng nở trên gương mặt chị. Xiết chặt bàn tay tôi, chị chỉ thốt được hai tiếng "Cảm ơn.” Và rồi đôi mắt chị khép lại.
Đứng bên cạnh xác chị, tôi không thể không tự hỏi: "Nếu mình ở trong hoàn cảnh chị này, mình sẽ nói gì nhỉ?”
Câu trả lời của tôi đơn giản lắm. Có lẽ tôi sẽ than van là tôi đói, tôi lạnh, tôi sắp chết. Hoặc tôi sẽ kể lể rằng tôi đau chỗ này đau chỗ nọ. Nhưng chị ấy lại cho tôi nhiều hơn thế. Chị cho tôi tình thương đầy lòng biết ơn của chị. Và chị ra đi với nụ cười trên môi.