Bác sĩ khuyên tôi nên đưa mẹ về nhà chăm sóc, bởi
vì thời gian sống của người còn khoảng 3 tháng.
Rời khỏi phòng bác sĩ, tôi nghẹn ngào, nước mắt dàn
dụa trên má. Vậy là mọi hy vọng cứu sống mẹ tôi đã tắt.
Cố nén khổ đau vào lòng, tôi lặng lẽ thu xếp đồ đạc
và đưa mẹ ra sân bay trở về nhà. Dù không được biết kết quả tình trạng bệnh của
mình, nhưng hình như mẹ đã linh cảm được chuyện chẳng lành xảy đến qua nỗi đau
hiện trên gương mặt của tôi. Tôi thơ thẩn đưa mắt nhìn mọi người trên sân
bay.
Ở đàng kia, 1 cô bé khoảng chừng 11 tuổi đang khóc
tức tưởi vì phải chia tay với bố. Nhìn 2 cha con bịn rịn không nỡ rời nhau, tôi
chạnh lòng nghĩ đến mẹ. Hơn lúc nào hết, tôi chỉ muốn òa khóc, khóc nức nở như
cô bé đó.
Khi lên máy bay, bất ngờ cô bé ngồi đối diện với mẹ
con tôi, và dai dẳng khóc, hình như lời an ủi của mẹ cô bé không đem lại kết quả
gì cả. Bỗng nhiên, tôi nghe tiếng mẹ tôi dỗ dành:
"Này cô bé, nụ cười của cháu trốn đi đâu mất rồi.
Nụ cười ơi, hãy xuất hiện đi nào!”
Cô bé nín khóc, nhìn mẹ tôi, và bẻn lẽn mìm cười.
Bắt được nụ cười đó, mẹ tôi khẽ reo:
- Bà biết thế nào cháu cũng sẽ cười mà. Cháu biết
không? Đằng sau những nụ cười là giọt nước mắt ấm áp đấy!
Nghe những lời mẹ nói, tôi bất chợt nhớ lại ngày
còn nhỏ, tôi hay bị vấp ngã, đầu gối trầy xước khiến tôi chỉ biết rên rỉ, khóc
lóc. Mẹ thường nhẹ nhàng an ủi tôi:
- Đầu gối của con rồi sẽ lành, và con sẽ vui vẻ,
mặc sức chơi đùa mà không sợ bị vấp té nữa.
Đến khi lên đại học mối tình đầu tan vỡ, tim tôi
tan nát. Mẹ lại đến bên cạnh dịu dàng khuyên bảo:
- Mẹ biết con đang đau đớn, nhưng nỗi đau rồi sẽ
qua nhanh thôi con à. Cuộc sống cứ tiếp diễn, con có nhiều lựa chọn và
nụ cười sẽ đợi con ở sau những giọt nước mắt ấy…
Cô bé dường như vẫn còn ấm ức nên
nói:
- Nhưng con ước gì bố mẹ sống bên cạnh nhau như
trước đây, và con sẽ không phải nhớ bố nữa.
- Người lớn có vấn đề riêng của họ, cũng có khi họ
cảm thấy thoải mái hơn khi không sống gần nhau. Nhưng con phải yêu thương cả 2
người và mong cho bố mẹ con được hạnh phúc. Hãy luôn nhớ đến những kỷ niệm đẹp
về bố mẹ con nhé!
Nghe đến đây cổ họng tôi nghẹn lại, và cố nuốt nước
mắt vào lòng. Tôi muốn nói với mẹ rằng, tôi cũng có những kỷ niệm đẹp nhất, hạnh
phúc nhất về mẹ. Nhìn thấy mẹ vuốt tóc và nói chuyện với cô bé, tôi cứ ngỡ mẹ
đang nói với tôi, với nỗi bất hạnh sắp đến của tôi.
- Con người ai cũng phải trải qua những khó khăn
thử thách. Cháu cũng vậy, nhưng hãy nhớ rằng: "Sau màn đêm u tối, lạnh lẽo thì
ánh nắng mặt trời ban mai tươi sáng sẽ xuất hiện. Vượt qua những khổ đau và nước
mắt thì nụ cười, niềm tin sẽ đến. Có thể nụ cười của con sẽ đến chậm và mất khá
nhiều thời gian, nhưng nó nhất định sẽ đến.”
Đưa mắt nhìn những đám mây ngang tầm cửa sổ và các
tia nắng lấp lánh đang soi rọi khắp khoang máy bay, tôi thanh thản đối diện với
nỗi đau của mình. Đoạn quay sang phía mẹ, tôi đặt nụ hôn thắm thiết lên gò má
nhăn nheo của người, rồi thì thầm:
- Con cám ơn mẹ đã mang đến nụ cười cho cô bé và
cho cả con nữa.