Một đứa bé trai
sống trong căn nhà lớn dưới chân núi. Nó thích trèo cây, bơi lội, đá bóng, thích
con gái đẹp. Nó có cuộc sống hạnh phúc. Một hôm, cậu bé nói với Thượng
đế:
- Con nghĩ rất
lâu rồi, con biết sau này lớn lên mình muốn gì.
- Con sẽ làm gì?
– Thượng đế hỏi.
- Con muốn sống
trong một tòa nhà lớn phía trước có hành lang, trước cửa có hai tượng thanh
Saint Bernard, và một vườn hoa ở cửa sau. Con muốn lấy một người con gái vừa cao
vừa đẹp làm vợ, tính tình cô ấy ôn hòa, tóc dài đen nhánh, có đôi mắt màu xanh,
biết chơi đàn ghita, có giọng nói trong như tiếng chim hót. Chúng con sẽ có ba
đứa con trai khỏe mạnh, và cùng chúng chơi đá bóng. Sau khi lớn lên, một đứa là
nhà khoa học, một đứa là nghị sĩ, còn đứa nhỏ nhất sẽ chơi ở vị trí tiền đạo
trong đội bóng bầu dục. Con muốn trở thành nhà thám hiểm hàng hải, leo núi, giúp
đỡ mọi người và có một chiếc xe đua màu đỏ của hãng Ferrari, có điều tuyệt đối
không bao giờ phải chở ai cả.
- Đó quả thực là
một ước mơ đẹp – Thượng đế nói – Hy vọng ước mơ của con sẽ thành sự thật.
Sau này, anh ta
bị chấn thương đầu gối khi chơi đá bóng, từ đó, không thể leo núi hay trèo cây
được nữa, càng không thể đi biển. Do đó anh theo học quản lý kinh doanh, sau đó
kinh doanh thiết bị y tế. Anh ta cưới một cô vợ tóc đen dài rất đẹp, nhưng cô ta
không cao, mắt không phải là màu xanh mà là màu nâu. Cô ta không biết chơi đàn
ghita, thậm chí không biết hát, nhưng nấu ăn rất ngon, vẽ tranh như một họa sĩ
xuất sắc.
Nhờ chăm chỉ làm
ăn, anh ta sống trong một ngôi nhà cao tầng tại trung tâm thành phố, từ đó có
thể nhìn thấy biển xanh và ánh sáng lấp lánh. Trước cửa nhà anh ta không có bất
cứ tượng thánh Saint Bernard nào cả. Anh ta có ba cô con gái xinh xắn, trong đó
đứa bé út đang nằm trong xe đẩy là đáng yêu nhất. Cả ba cô con gái rất thương
cha mẹ, tuy chúng không thể đáng bóng cùng cha, nhưng có lúc họ cùng nhau đi
công viên chơi phi thuyền, những lúc như thế cô con gái lớn thường ngồi dưới gốc
cây chơi đàn ghita, hát những ca khúc nhẹ nhàng mượt mà. Anh ta có một cuộc sống
hạnh phúc, đầy đủ, nhưng anh ta không có xe đua màu đỏ của hãng Ferrari. Có lúc
anh ta cũng không nghĩ đến việc làm sao để thúc đẩy mức tiêu thụ các sản phẩm
mình cung cấp.
Một buổi sáng
kia lúc thức dậy, anh chợt nhớ đến ước mơ thời thơ ấu của
mình.
- Tôi thật
buồn.
Anh không ngừng
nói như vậy với những người xung quanh, buồn vì mơ ước của mình không thành hiện
thực. Càng nói anh càng buồn, cho rằng tất cả những thứ bây giờ đều là do Thượng
đế đang trêu đùa anh. Vợ và bạn bè khuyên can thế nào anh cũng không
nghe.
Do quá đau buồn,
anh lâm bệnh nặng phải nhập viện. Buổi tối, mọi người về nhà, trong phòng bệnh
chỉ còn hộ lý. Anh nói với Thượng đế:
- Ngài còn nhớ
khi con là một đứa trẻ, con đã nói những ước mơ của mình cho người nghe
không?
- Đó là ước mơ
rất đáng yêu – Thượng đế nói.
- Vậy tại sao
bây giờ người không cho con thực hiện ước mơ đó? – Anh ta
hỏi.
- Con đã thực
hiện rồi đấy thôi. – Thượng đế nói – Chỉ có điều ta muốn làm con ngạc nhiên một
chút, cho con những thứ con không ngờ đến. Ta chú ý đến những thứ ta cho con:
Một cô vợ đẹp hiền lành, một công việc tốt, một nơi ở dễ chịu, và ba cô con gái
đáng yêu là tổ hợp đẹp nhất.
- Đúng – Anh
ngắt lời Thượng đế - nhưng con cho rằng người sẽ cho con đúng những thứ mà con
mong ước.
- Ta cũng cho
con những thứ mà ta mong muốn – Thượng đế nói.
- Người mong cái
gì? – Anh hỏi. Anh cho rằng Thượng đế không cần gì.
- Ta mong con có
thể vui với những gì ta cho con – Thượng đế nói.
Trong bóng tối,
anh nằm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định mình sẽ có ước mơ mới, đó chính
là những thứ anh đang có.
Sau đó anh khỏe
mạnh xuất viện, sống hạnh phúc trong ngôi nhà của mình, nghe tiếng nói dễ thương
của trẻ con, ngắm ánh mắt nâu của vợ. Buổi tối, anh ra ngắm biển, hủy bỏ những
ước mơ ngày xưa của mình.
Các bạn trẻ,
thực ra mỗi chúng ta ai cũng có niềm vui, đó chính là hiện tại. Con người lạc
quan sẽ coi đó là một ơn huệ của Thượng đế, với tấm lòng biết ơn để hưởng thụ
hiện tại, còn người bi quan sẽ đánh mất niềm vui đang có trong tay mình. Mỗi
chúng ta đều có hiện tại, chúng ta còn lý do gì để không hưởng thụ niềm
vui?