Một thanh niên
tên Thường Dương muốn học bắn cung, anh ta nghe nói cao thủ bắn cung đệ nhất
thiên hạ hiện đang sống trong núi sâu, tên gọi là Đồ Long Tử Chu. Danh tiếng của
Đồ Long Tử Chu ai ai cũng biết, có điều tính khí của ông rất kỳ lạ. Nhưng câu
chuyện ly kỳ liên quan đến Đồ Long Tử Chu thì nhiều không sao kể hết, nhưng khi
Thường Dương hỏi: Có ai trông thấy Đồ Long Tử Chu chưa? Làm sao có thể tìm ông
ấy? Thì ai ai cũng lắc đầu không biết, những câu chuyện kia cũng chỉ là nghe
truyền thôi chứ không ai biết thực hư thế nào. Thường Dương quyết định đi tìm Đồ
Long Tử Chu, anh chuẩn bị hành trang rồi đi vào núi sâu.
Ròng rã hơn một
năm, vẫn chưa tìm thấy Đồ Long Tử Chu. Thường Dương đi loanh quanh mãi trong
rừng, trông giống như một dã nhân, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới. Tuy nhiên
anh vẫn không nản lòng, tiếp tục tìm Đồ Long Tử Chu.
- Đứng lại!
Không được động đậy! – Một âm thanh vọng lên.
Thường Dương rất
kinh ngạc, hơn một năm nay anh không nghe thấy tiếng người. Chỉ nhìn thấy phía
trước một ông già đen đủi dơ bẩn, đang giương một cây cung lớn, còn mũi tên đang
chĩa thẳng vào anh.
- Gặp phải bọn
cướp rồi! – Thường Dương nghĩ.
Bên tai bỗng
nghe "vụt” một tiếng, mũi tên đó vừa bay sát qua tai anh.
- Gừm! – Đằng
sau tiếng gầm, một con báo từ trên cao rơi xuống. Thường Dương lúc này mới biết
ông già không phải cướp, mà là người vừa cứu mạng anh. Vội vàng tới
chào:
- Cảm ơn ân công
đã cứu mạng tôi!
- Cứu mạng? Lão
cứu cậu khi nào? – Ông lão xua cây cung trong tay nói – Lão bắn con báo này là
để lấy da nó làm đệm, chứ không phải cứu cậu.
Thường Dương hết
nhìn cây cung trên tay ông lão, lại nhìn con báo nằm chết trên mặt đất, mũi tên
đó được bắn vào giữa hai mắt con báo, chỉ lộ ra lông đuôi của mũi tên, mạnh đến
nỗi giống như trên đầu con báo mọc ra hai cái lông gà.
- Thật là thần
tiễn! Ông ta nhất định là Đồ Long Tử Chu rồi – Thường Dương
nghĩ.
Anh ta bước đến
nói với ông:
- Ngài nhất định
là Đồ Long Tử Chu đệ nhất thiên hạ xạ tiễn, tôi đã tìm ngài hơn một năm nay, xin
hãy thu nhận tôi làm đồ đệ.
Ông lão
nói:
- Ta không phải
là đệ nhất cao thủ gì cả, cũng không thích dạy cho ngươi. Ngươi muốn học bắn
cung, ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện.
Một lần Sở vương
đi săn ở Vân Mộng Hồ, ông cầm cung đứng ở ngã ba đường hạ lệnh cho binh lính
đuổi muôn thú từ trong rừng ra để ông bắn. Vì vậy các binh sĩ vào rừng khua
trống đánh chuông, các con thú hoảng sợ chạy ra, một con hươu chạy phía bên trái
Sở vương, một con hoẵng xuất hiện bên phải Sở vương. Sở vương giương cung định
bắn, bỗng một con thiên nga bay trên đầu ông ta. Sở vương đưa cung bên này rồi
lại đưa sang bên kia, không biết nên bắn con nào. Một lúc sau, tất cả thú săn
đều chạy mất, Sở vương vẫn không bắn được gì. Một đại thần tên Dưỡng Thúc nói
với Sở vương:
- Khi tôi bắn,
dù chỉ là chiếc lá đặt cách xa cả trăm bước, tôi vẫn có thể bắn trăm phát trăm
trúng. Nhưng nếu lấy 10 cái lá cho tôi bắn, một lá tôi cũng bắn không
trúng.
Nghe xong câu
chuyện này, Thường Dương lại vái ông lão và nói:
- Tôi đã
rõ!
Từ biệt ông lão,
Thường Dương làm một căn nhà lá để ở. Hằng ngày ngoài việc bắn cung ra chẳng
muốn làm gì cả. Ba năm sau, Thường Dương đã trở thành thần cung. Khi bắn, anh
luôn nghĩ đến mục tiêu, mắt chỉ nhìn vào mục tiêu, dù có vật gì trước mặt, anh
ta cũng không hề chớp mắt, như vậy có thể bắn trăm phát trúng cả
trăm.