Có một vị thiền sư thời Kim rất thích hoa lan, ngoài việc thuyết pháp giảng kinh ra ngài bỏ rất nhiều thời gian để trồng và chăm sóc hoa lan.
Rồi một ngày, ngài phải đi hoá độ ở nơi xa,trước khi đi ngài dặn dò các đệ tử: "ở nhà chăm sóc tốt tất cả hoa lan trong chùa”. Các đệ tử ở nhà cũng chăm sóc chu đáo. Nhưng có một lần khi tưới hoa không do cẩn thận làm rơi hoa xuống, tất cả các chậu hoa đều bị bể, cành lan gãy rơi đầy đất. Các đệ tử đều sợ hãi,nghĩ rằng sư phụ về sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Lúc thiền sư về, Ngài nghe sự việc này thì liền tập hợp tất cả đệ tử lại,không chỉ không quở trách mà còn nói: "ta trồng hoa lan là để cúng Phật và cũng để làm tăng thêm vẽ đẹp cảnh chùa không phải vì sân si mà trồng hoa.
Ngài nói rất hay "không phải vì sân si mà trồn hoa”. Theo cái nhìn giác ngộ của thiền sư,tuy ngài rất thích hoa lan nhưng ngược lại tâm ngài không bị hoa lan chi phối. Bởi vậy hoa lan còn hay mất đều không ảnh hưởng làm ngài vui hay buồn. Cũng vậy, trong cuôc sống hằng ngày, chúng ta lo lắng quá nhiều việc, trong lòng lại có nhiều vịêc được mất, nên tâm trạng lúc nào cũng chập chờn nhấp nhô mà không vui. Ở trong đường ranh của sân si, nếu có khả năng để suy nghĩ.
- Chúng ta không vì sân si mà làm việc
- Chúng ta không vì sân si mà dạy học
- Chúng ta không vì sân si mà kết bạn
- Chúng ta không vì sân si mà làm vợ chồng
- Chúng ta không vì sân si mà nuôi dưỡng con cái.
Như vậy chúng ta sẽ không bị phiền não mà luôn thư thái an vui.