Hân
mìm cười chua chát rồi lặng ngắm mình trong gương. Đôi mắt của cô hằn lên những
vết chân chim, nụ cười không còn tươi tắn và trong lòng cô chỉ còn là những nỗi
niềm tan nát… Hân đã trải qua những ngày tháng buồn đau trong cuộc đời và những
gì mà cô đang đón nhận lúc này là một trái tim đầy thương tổn, một niềm tin vỡ
vụn và tháng ngày phía trước sống với nỗi cô đơn.
Nhưng
nếu giờ đây có một điều để ước, Hân sẽ không ước mọi chuyện quay trở lại những
ngày đầu. Cuộc sống ai cũng cần phải chịu trách nhiệm trước những quyết định của
mình vì thế mà cô không mong muốn sửa sai bằng việc mơ ước mình chưa từng làm
điều đó. Cô chỉ ước rằng, nếu có thể , mong anh đừng yêu cô nhiều đến
thế.
Cô
gặp anh giữa lúc cơn bão lòng tưởng chừng như nhấn chìm trái tim yếu đuối ấy.
Anh giống như một ánh sáng phía cuối con đường mà cô chờ đợi để bấu víu, đế nắm
lây và bước ra khỏi vùng tắm tối phía sau lưng. Anh không phải là người đàn ông
đầu tiên cô yêu nhưng anh là người đàn ông đã yêu cô hơn tất cả những người đàn
ông cô từng yêu. Đó mới là một nghịch lí khiến cô mãi đau
đớn.
Hân
từng yêu, từng bị phản bối, mất niềm tin và lại yêu, lại bị phản bội. Sau mỗi
cuộc tình, cái Hân còn lại chỉ là tổn thương và sinh linh bé bỏng mà cô tước
đoạt đi quyền làm người. Đó là nỗi ân hận lớn nhất đời của Hân mà cô không bao
giờ có thể tha thứ cho chính mình.
Đi
qua những nông nổi trong đời, ở tuổi ngoài 30, Hân không có gì trong tay ngoài
sự cô đơn. Và anh đã đến để sưởi ấm trái tim cô, cho cô thêm một niềm tin về gia
đình, mái ấm, những đứa con thơ… Hân đã sống những tháng này quá hạnh phúc trong
vòng tay của người đàn ông yêu mình hơn mọi thứ mặc cho quá khứ là điều đè nặng
lên cuộc đời cô.
Nằm
trong vòng tay anh, cô ép gương mặt mình thật chặt vào lồng ngực anh để hít hà
hơi thở ấm nồng của anh, để cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập vì
cô:
Em
không muốn giấu anh chuyện quá khứ. Anh biết em là người đàn bà không còn trong
trắng, hẳn là như thế rồi. Nhưng em đã là người đàn bà của nhiều hơn một người
đàn ông, liệu anh có nghĩ về điều đó?”
Anh
toan không trả lời, anh cúi mặt xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn nồng ấm. Bàn
tay anh tìm đến tay Hân, đan những ngón tay vào nhau thật
chặt:
Điều
quan trọng giờ không phỉa là em đã từng là của những người đàn ông nào mà là giờ
em là người đàn bà của anh. Chỉ một mình anh mà thôi!
Hân
đã mỉm cười và chìm rào trong giấc ngủ với nụ hôn mà anh dành tặng. Đó không
phải là câu nói lần đầu cô được nghe. Kể từ khi cô không còn trong trắng, vài
người đàn ông đến với cô sau đó cũng tỏ ra rằng quá khứ là điều không quan
trọng. Nhưng rồi khi họ biết cái bí mật đó, họ đã lặng lẽ ra đi hoặc đểu cáng
hơn là quay ngoắt giữa lúc cô cần họ nhất.
Họ
đã gieo vào lòng cô hi vọng tìm thấy một cơ hội hạnh phúc sau sai lầm đầu tiên
trong đời mình nhưng rồi họ đã phũ phàng để cô lại giữa con đường ngổn ngang
những dự định và hoài bão. Đó là một nỗi đau giống như người ta chìa bàn
tay mình ra để cứu rỗi một người sắp ngã
nhoài, rồi đột nhiên họ buông tay… Hân đã từng có những cảm giác như thế không
chỉ một lần…
Hân
tỉnh dậy và để lên trên bàn một mẩu giấy nhỏ và đi về mà không đánh thức anh
dậy. Hơn một tháng sau đó, cô trốn tránh những cuộc điện thoại, trốn chạy tình
yêu của anh. Anh như kẻ điên cuồng đi tìm cô như tìm một phương hướng cho cuộc
đời mình. Chính tình cảm chân thành của anh đã là động lực để cô đưa ra quyết
định cuối cùng cho mình.
Hân
ra đi. Chuyến tàu đến gấp gáp hơn mong đợi của cô. Có lẽ vì cô không mong nó đến
nên cảm thấy đau lòng khi nhìn con tàu dần chuyển bánh khi rời xa thành phố, nơi
có người cô yêu thương và yêu thương cô.
Anh
đã đi tìm cô, để níu kéo, để cho cô tin rằng trên đời này có những tình yêu đủ
lớn để xóa đi mọi điều đau khổ. Nhưng cô không muốn bên anh. Vì cô yêu anh, vì
cô không muốn làm anh khổ nếu gắn bó với nhau. Hân quyết định ra đi khi tìm được
người đàn ông yêu mình thực sự. Đó đã là một điều hạnh phúc lớn nhất trong cuộc
đời của cô rồi.
Anh
tìm đến sân ga khi chuyến tàu đã chuyển bánh. Anh vò nát tờ giấy trong lòng tay.
Những dòng chữ tả tơi: "Em là người đàn bà không còn có thể sinh con được nữa.
Cảm ơn anh vì đã yêu em ngay cả khi anh biết điều
này…”.