Truyện ngắn
Tình muộn
 
Một ngày sau khi chiến dịch Điện Biên kết thúc, họ hẹn sẽ gặp nhau và tổ chức lễ cưới ở Hà Nội.

"Gia đình anh sang Pháp hết rồi. Có thể giờ không còn nhà, nhưng em cứ đến Hồ Gươm, chỗ Nhà hàng Phú Gia ấy. Em nhớ chưa: Hồ Gươm, Nhà hàng Phú Gia? Thế nào em cũng gặp anh ở đó”.

Chàng trai nói với người yêu như thế khi theo đồng đội tiến về phía đồng bằng. Anh là chiến sĩ Vệ Quốc quân, người Hà Nội gốc. Cô là giao liên trung đoàn, người Thái, nổi tiếng dũng cảm và xinh đẹp. Họ yêu nhau đã mấy tháng, yêu công khai, thậm chí còn được ông già trung đoàn trưởng khó tính đồng ý. Khi chia tay, cô đưa cho anh tấm khăn thêu màu đỏ, cô giữ một cái tương tự. Đôi khăn thêu là vật không thể thiếu trong lễ cưới dân tộc cô.

Năm mươi năm trôi qua, họ vẫn chưa gặp nhau. Một lần tắm suối, cô bị nước lũ về đột ngột cuốn mất, không tìm thấy xác.

Từ ấy đến nay, đất nước thêm mấy cuộc chiến tranh. Nhân dân thêm mấy lần lầm than, đói khổ. Cả khu phố cổ Hà Nội cũng thay đổi nhiều, gần như khác hẳn. Nhưng Hồ gươm thì vẫn còn. Con phố có Nhà hàng Phú Gia vẫn còn, dẫu bản thân nhà hàng ấy bị phá bỏ từ lâu. Đối diện với nó, phía bên kia đường, gần hồ vẫn còn chiếc ghế sắt cũ kỹ sót lại từ thời Pháp.

Cũng suốt mấy chục năm nay có một người luôn ngồi trên chiếc ghế ấy. Buổi sáng từ tám đến mười một giờ, chiều từ hai đến sáu giờ. Mọi người biết thế và luôn nhường nó cho ông.

Đó là một ông cụ đầu tóc bạc phơ, dáng người gầy gầy. Lúc nào ông cũng ngồi yên, trân trân nhìn ra mặt hồ. Chiếc ba-toong khảm xà cừ một bên, bên kia là chiếc mũ phớt sờn cũ ông đội quanh năm, bất kể mùa đông hay mùa hè.

Hôm nay trời chớm lạnh. Có vẻ như thời tiết sắp thay đổi vì một bên vai, nơi có viên đạn chưa lấy ra, bắt đầu đau âm ỉ. Đã gần sáu giờ. Hồ Gươm vẫn thế, như hôm qua và nhiều ngày trước đó. Lãng mạn, thanh bình và buồn buồn. Suốt đời ông chỉ sống với nó và những kỷ niệm xa xưa của mình.

Đúng giờ, khi ông định đứng dậy đi về nhà thì có một người bước lại rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, sát bên ông.

"Vàng à?” ông quay sang, cầm lấy bàn tay người ấy.

Đó là một cô gái trẻ, rất trẻ, ăn mặc theo kiểu miền núi.

"Vâng, em đây”.

"Em bắt anh chờ lâu quá”.

"Em không thể đến sớm hơn được. - cô nói, giọng nghẹn ngào - Nhưng bây giờ em

đang ở bên anh, và chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

"Ừ, đúng thế. Không bao giờ xa nhau nữa, - ông đáp. - Còn bây giờ để anh đưa em đi một vòng quanh Hà Nội. Quê chồng mà”.

Ông lẩy bẩy chống gậy đứng dậy. Cô Vàng rút ra từ ngực một tấm khăn thêu. Ông cũng móc túi trong áo vét một chiếc tương tự.

"Lát nữa ta vào nhà thờ làm lễ cưới. Nhà thờ Lớn, ngay gần đây thôi”, ông nói.

"Vâng. Và em sẽ nhập đạo theo anh”, cô Vàng nhỏ nhẹ đáp rồi đưa hai tay vuốt ve khuôn mặt nhăn nheo của người yêu. "Em yêu anh lắm lắm! Không yêu như thế, em không thể về đây với anh được đâu”.

"Anh cũng rất yêu em, - ông nói. - Năm mươi năm qua ngày nào anh cũng ra chờ em ở đây”.

Suốt đêm ấy đôi uyên ương không ngủ. Họ khoác tay nhau đi giữa phố phường Hà Nội. Chàng, một ông già tám mươi, lưng hơi gù với vết thương bên vai đang nhức nhối, hào hứng giơ ba - toong chỉ cho người yêu xem các danh lam thắng cảnh thủ đô. Còn nàng, hai mươi tuổi và rất tươi trẻ, thì háo hức như đứa con nít, mở to mắt uống từng lời của chàng. Nàng nắm chặt tay người yêu, vừa để có cảm giác gần gũi, cũng vừa đỡ để chàng không ngã. Ở quán kem bên hồ, nàng ăn một lúc ba chiếc. Và cười. Chàng không ăn vì sợ cảm, chỉ nhìn nàng. Và cũng cười. Cả hai tràn trề hạnh phúc.

Sáng hôm sau, người trông coi Nhà Thờ Lớn Hà Nội ngạc nhiên khi thấy có người chết ở trong phòng nguyện của nhà thờ, dù tất cả các cửa vẫn đóng.

Đó là một ông già gầy yếu, tóc bạc. Ông chết trong tư thế đang quỳ trước Chúa, mặt rạng ngời hạnh phúc. Cạnh ông, phía phải, có một lớp tro mỏng màu xám như tro người ta đốt vàng mã. Lạ nữa, cái tư thế ông chết và hiện trường xung quanh cho thấy ở đây vừa diễn ra một nghi lễ trang trọng, Có vẻ như hôn lễ, vì trên một ngón tay phải của ông có chiếc nhẫn cưới kim cương còn mới.

PS.

Thời gian gần đây ở Hà Nội xuất hiện ngày càng nhiều lời đồn về một cặp uyên ương không cân xứng, một rất già và một rất trẻ. Cặp này đêm khuya thường khoác tay nhau dạo quanh các quanh phố, đặc biệt những hôm trời lạnh và mưa phùn lất phất. Như mọi lời đồn khác, có thế điều ấy đúng, có thể không. Không quan trọng. Vả lại, thủ đô chúng ta có thêm một thiên tình muộn đẹp và lãng mạn như thế thì càng tốt chứ sao? Nếu ngẫu nhiên gặp họ, các bạn có thể yên tâm rằng họ chính là hai nhân vật trong câu chuyện này, một câu chuyện tôi cam đoan có thật vì tôi biết ông già ấy, thỉnh thoảng còn ngồi trò chuyện với cụ bên Hồ Gươm. Tôi cũng có mặt hôm chôn cất cụ ở nghĩa trang Giáo xứ N.V. Hơn thế, cũng hôm ấy tôi nhìn thấy một người lạ mà không hiểu sao không ai chú ý. Đó là cô Vàng. Khác với mọi người, cô không có vẻ mặt đau buồn mà ngược lại. Cô lặng lẽ đứng một bên, sốt ruột chờ người ta hoàn tất các thủ tục an táng cần phải có đối với một con chiên ngoan đạo.

Và tôi hiểu: Cô đến đón người yêu của mình để, như họ đã ước hẹn, "từ nay không bao giờ xa nhau nữa”.

 


 
Truyện ngắn
  Tình người  
  Tình sâu nghĩa nặng  
  Tình thương không lời  
  Tình thương vô điều kiện  
  Tình yêu bền vững  
  Tình yêu cao đẹp  
  Tình yêu có lý do không nhỉ ?  
  Tình yêu của cha mẹ  
  Tình yêu một người mẹ dành cho con  
  Tình yêu Trọn đời, Trọn kiếp...  
  Tình yêu vĩnh cửu  
  Tình yêu đầu tiên  
  Tình yêu đem đến sự hoàn hảo  
  Tình yêu đích thực  
  Tô mỳ  
  Tô mỳ của người lạ  
  Tơ nhện  
  Tôi có thể...  
  Tôi không thể  
  Tôi đã bắt đầu biết... nói dối  
  Trả công  
  Trà Nguội  
  Trả thù  
  Trải nghiệm  
  Trang phục và học giả  
  Trí khôn của Thỏ rừng  
  Trinh nữ  
  Trở ngại  
  Truyện ngắn 100 chữ  
  Truyện ngắn phật giáo 1  
  Truyện ngắn phật giáo 2  
  Truyện ngắn phật giáo 3  
  Truyền thuyết về Đavít  
  Tù nhân biết lỗi  
  Túi gạo của mẹ  
  Từng con một  
  Tượng thần  
  Tuyết  
  Tuyệt chiêu tìm chồng  
  Tỷ lệ bình quân  
  Và tôi đã bật khóc  
  Vai kịch cuối cùng  
  Vẫn còn hy vọng: Tác Giả: A.J. Cronin  
  Về nhà  
  Vì con tim lỡ vướng cung sầu  
  Vị hòa thượng và con rái cá  
  Vì sao bạn là người giàu có?  
  Vì sao tay con gái lại mềm  
  Vị tha là hạnh phúc  
  Vĩnh biệt con yêu của mẹ  
  Vĩnh biệt người yêu dấu  
  Vò nước suối  
  Với một tấm lòng...  
  Vòng quay của đỊnh mệnh  
  Vòng tròn nhân quả  
  Vứt bỏ sự nghi hoặc, hãy tin tưởng mọi người  
  Xe của nước Việt  
  Xem xiếc  
  Xin hãy làm vợ anh nhé  
  Xin hãy nhớ sinh nhật mẹ tôi  
  Xin lỗi  
  Xin mặc áo đỏ cho con  
  Xót xa  
  Xuân, Hạ, Thu và Đông...  
  Ý nghĩa của cuộc đời  
  Yêu & Ghét  
  Yêu thêm lần nữa  
  Yêu trọn cuộc đời  
  Yêu đến phút cuối cùng  
  Đại chiến giữa sư tử và hổ  
  Đám cưới người cũ  
  Đánh nhau bằng gậy  
  Đánh đổi  
  Đâu là hạnh phúc bạn đang có  
  Đây không phải thiên đường  
  Để có thể thương nhau  
  Để em yêu thêm một người khác vì anh  
  Để ở đâu  
  Để đọc khi con một mình  
  Đi theo cha  
  Đi đến nơi nào?  
  Điều con người cần nhất chính là... con người  
  Điều gì xảy ra trên các hãng hàng không  
  Điều giản dị  
  Điều nên làm  
  Điều đó rồi cũng qua  
  Định mệnh không thuộc về nhau  
  Định nghĩa từ : FAMILY  
  Đôi bàn tay mẹ  
  ĐÓI mà SẠCH ... RÁCH mà THƠM ...  
  Đơn giản hãy gọi người là Mẹ  
  Đồng 5 xu trên đường ....  
  Đồng đô la bất hạnh  
  Đưa đón  
  Đức nhẫn của phật Thích Ca  
  Đức Phật và cô gái điên  
  Đừng bao giờ gục ngã  
  Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ  
  Đừng cố yêu chỉ để quên một người  
  Đừng Gọi Cho Anh Nữa...  
Trang 6/7 : Trang trước  1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7  Trang sau