Liên
dựa đầu vào vai anh, nước mắt trào ra nóng hổi. Biển chiều đập những cơn sóng dữ
dội có vẻ như đang giận dữ. Liên thấy lòng mình bất an, thấy mọi thứ chống chếnh
đến lạ thường. Một cảm giác muốn bùng lên mãnh liệt nhưng lại lo sợ đủ đường nên
đành im lặng. Cái cảm giác khiến người ta khó chịu.
Liên
mơ màng nhắm mắt để tận hưởng tất cả những cảm giác khi ở bên người đàn ông này.
Người mà nhờ có anh ấy cô mới biết thế nào là xúc cảm của tình yêu đôi lứa. Anh
mang tới cho cô cảm giác được khao khát hạnh phúc, cảm giác nhớ nhung, xao động
và lưu luyến… Anh sẽ là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc đời trao tặng cho cô nếu
như… Nếu như cả anh và cô không phải là những người đã có gia đình. Nhưng thực
tế là như vậy và vì thế anh mới trở thành một món quà mang nhiều niềm
đau.
Cô
ước giá mà có thể mãi mơ màng, mãi đắm chìm trong vòng tay anh, tận hưởng một
buổi chiều thanh bình trước biển, tay trong tay đi dạo, để cho cái lạnh thấm vào
da thịt nhưng trái tim thì luôn ấm nóng vì được sưởi ấm bởi tình yêu thương…
Nhưng những phút giây ấy quá ngắn ngủi vì cả anh và cô đều sẽ phải thức giấc, để
quay về với thực tế. Ở một ngôi nhà nào đó, có người vợ, người chồng đang đợi họ
trở về để thắp lên ngọn lửa của một tổ ấm.
Liên
và anh yêu nhau là tình yêu sét đánh. Ngày từ lầu đầu tiên gặp nhau, cô đã mơ về
nụ cười của anh, đã thấy lòng nhớ nhung, xao xuyến như thân quen tựa bao giờ. Đó
là lần đầu cô biết yêu. Nếu như chính xác việc rung động trái tim, nhớ thương da
diết, khao khát được gặp mặt để thỏa lòng là tình yêu thì anh là người đầu tiên
mà cô yêu. Trước đó, cô lấy chồng không bằng cảm giác mà bằng một sự ưng thuận
và hợp lí. Ngày ấy, cô không nghĩ nhiều về cảm giác của trái tim, cô nghĩ về
những điều khác xa cảm xúc…
Đã
ngàn lần cô tự nhủ với lòng mình rằng đó là điều sai trái. Chồng cô có thể không
phải là người cô yêu, cũng chưa hẳn đã yêu cô nhưng là người đàn ông tốt và tử
tế với cô. Anh chưa bao giờ làm cô bị tổn thương, anh lo lắng cho cô mọi điều và
là một người chồng, người cha có trách nhiệm. Nhưng cô đã không chiến thắng nổi
trái tim mình. Cô vẫn bị người đàn ông đến sau hôn nhân đó cướp mất hồn dù cho ở
bên người đó, hạnh phúc không phải là cảm giác duy nhất mà còn có nỗi đau, một
nỗi đau rất lớn. Nỗi đau vì yêu mà không thể đến bên
nhau.
Cô
đã phản bội chồng dù cho chưa bao giờ cô và người ấy đi quá giới hạn. Nhưng lần
gặp gỡ giữa họ chỉ là những buổi chiều như chiều nay. Nắm tay nhau đi dạo, không
nói một lời vì cả hai biết lời nói sẽ làm phá tan đi tất cả. Không ai dám hứa,
không ai dám chắc chắn sẽ từ bỏ điều gì để theo đuổi đến cùng tình cảm này. Cứ
thế, những buổi chiều của Liên và anh bên nhau chỉ là những lần im lặng đến nhói
lòng, những cái dựa vào vai động viên và cái nắm tay truyền thêm sức mạnh. Cô
không phản bội chồng về thể xác nhưng đã phản bội về tâm tưởng. Cô không yêu
chồng!
Chiều
nay cũng là một trong số rất nhiều những buổi chiều như thế… Nhưng đó sẽ là buổi
chiều cuối cùng… Cô không thể bước đi mãi trên một con đường mà không biết đích
đến. Cô càng không thể bỏ lại sau lưng chồng, con để chạy theo một ảo ảnh phía
trước mà cô không chắc rằng khi đuổi kịp cô có nắm được nó trong tay hay không.
Chừng ấy thời gian đã là quá đủ, quá dài để cô phiêu cùng cảm giác yêu đương.
Giờ là lúc cô phải quay về với tổ ấm của mình, nơi có một người chồng mà dù cô
không yêu những cũng cần phải trân trọng. Cô không thể sai lầm thêm
nữa.
-
"Mình chia tay đi anh nhé! Cả anh và em phải trở về thôi, về với nơi cho mình sự
bình yên và an toàn nhất. Chúng ta không ai dám và muốn từ bỏ gia đình để đến
với nhau, và chúng ta cũng không được phép làm thế. Sẽ chẳng thể nào hạnh phúc
nếu chúng ta ở bên nhau nhưng được đánh đổi bằng sự đau khổ của biết bao người
khác. Hãy dừng lại như chúng ta vừa mơ một giấc mơ ngọt ngào và tỉnh dậy thêm
yêu cuộc sống thực… Tạm biệt anh!"