Mỗi
lần bước vào trạm cứu hỏa, nhìn những động cơ màu đỏ nhuộm dạ quang vàng, những
chiếc vòi phun nước, những đôi ủng cao su cỡ lớn và mũ bảo hiểm... là tôi lại
nhớ về thời thơ ấu cùng người bố kính yêu của mình. Bố tôi đã làm việc suốt ba
mươi lăm năm trong vai trò tổ trưởng tổ bảo dưỡng các dụng cụ cứu
hỏa.
Ngày
ấy, bố thường dẫn tôi và anh Jay đến trạm cứu hỏa chơi. Ở góc trạm cứu hỏa có
một chiếc máy tự động chứa những chai Coca-Cola loại 300 ml giá một hào. Mỗi khi
được theo bố đến trạm cứu hỏa, anh em tôi thích nhất là việc được mua nước ở cái
máy bán hàng tự động đó.
Năm
lên mười tuổi, một lần, tôi dẫn hai đứa bạn đến trạm cứu hỏa chơi. Hôm đó, trước
bữa trưa, tôi đã hỏi xin bố mua ba chai Coca-Cola để đãi các bạn. Dù thoáng chút
lưỡng lự nhưng cuối cùng bố cũng đồng ý và đưa cho tôi ba hào. Chúng tôi lao đến
cái máy bán nước để lấy chai Coca-Cola và xem nắp chai của đứa nào sẽ có một
ngôi sao lấp lánh ở trong.
Đúng
là một ngày may mắn! Nắp chai của tôi có một ngôi sao. Tôi cực kỳ muốn đổi mười
nắp chai có hình ngôi sao để lấy cái mũ Davy Crockett, mà lúc bấy giờ tôi đã sưu
tập được bảy chiếc.
Sau
đó chúng tôi cảm ơn bố rồi về nhà ăn trưa để buổi chiều còn đi
bơi.
Đi
bơi về, tôi nghe thấy bố mẹ đang nói chuyện ở trong nhà. Mẹ có vẻ không hài lòng
về bố. Tôi còn nghe mẹ nhắc đến tên mình.
-
Đáng lẽ ra anh phải nói với con là không mang đủ tiền cho con uống nước ngọt
chứ. Brian sẽ hiểu thôi. Nhà mình chẳng dư dả gì và anh cần phải ăn trưa
nữa!
Tôi
nhìn qua cửa sổ, thấy bố - vẫn như mọi khi - chỉ nhún vai im
lặng.
Sợ
bố mẹ bát gặp mình đang nghe lén, tôi nhẹ nhàng đi về phía cầu thang rồi lên căn
phòng mà năm anh em chúng tôi vẫn ngủ chung.
Khi
lấy từ trong túi cái nắp chai trúng thưởng để bỏ chung nó vào với bảy cái còn
lại, tôi nhận ra bố đã hy sinh cho mình nhiều đến thế nào. Tối hôm đó, tôi tự
hứa với lòng: "Một ngày nào đó, nhất định con sẽ nói với bố ràng con biết sự hy
sinh thầm lặng của bố trong ngày hôm nay, cũng như rất nhiều ngày khác. Và con
sẽ không bao giờ quên ơn bố".
Suốt
hai mươi năm, bố làm việc cật lực để nuôi sống cả gia đình. Ở tuổi năm mươi, bố
lên cơn đau tim đột ngột và sau đó, ông phải nhờ đến máy trợ
tim.
Một
hôm, chiếc xe cũ kỹ của bố bị chết máy. Bố gọi điện nhờ tôi đưa đi tái khám theo
lịch hẹn. Khi đến trạm cứu hỏa để đón bố, tôi thấy bố cùng mấy chú đồng nghiệp
đang đứng ngoài sân ngắm một chiếc xe tải nhỏ. Khi hai bố con đang trầm trồ khen
ngợi nó, tôi nghe thấy bố nói:
-
Rồi một ngày bố sẽ mua một chiếc thế này!
Cả
hai bố con cùng cười lớn. Xưa nay, bố vẫn luôn nói về những ước mơ không bao giờ
đạt được của ông theo cách đó. Bồng dưng tôi thấy sống mũi của mình cay cay.
Công việc làm ăn của anh em tôi tiến triển khá tốt nên tôi đã đề nghị mua tặng
bố chiếc xe tải đó. Thế nhưng, bố từ chối và nói:
-
Nếu bố không tự mình mua được nó thì bố có cảm giác nó không phải của
bố.
Hôm
đó, lúc rời khỏi phòng khám, tôi thấy gương mặt bố nhợt nhạt. Nhưng bố chỉ nhẹ
nhàng nói với tôi:
-
Về thôi con.
Hai
bố con tôi ra về trong im lặng. Tôi chọn con đường đi ngang qua trạm cứu hỏa trở
về nhà. Bố nhìn hai bên đường rồi kể cho tôi nghe những kỷ niệm nơi mình vừa
chạy ngang qua.
Tôi
biết có thể bố sắp sửa đi xa.
Bố
nhìn tôi, gật đầu.
Lần
đầu tiên sau mười lăm năm, hai bố con tôi dừng lại ở quán kem Cabot và cùng ăn
kem ốc quế. Bố nói về ngày bố ra đi, về niềm tin mà ông đặt nơi anh em chúng
tôi. Bố bảo ràng bố không sợ chết mà chỉ sợ phải xa mẹ. Bố lo mẹ sẽ cô đơn trong
những tháng ngày còn lại. Tôi nghẹn ngào trước tình yêu bố dành cho
mẹ.
Bố
bắt tôi không được nói với bất kỳ ai về cái chết đang lơ lửng trên đầu bố. Tôi
đồng ý, dù biết rằng đó là bí mật khó khăn nhất mà tôi phải giữ kín trong
đời.
Một
ngày nọ, tôi bảo với bố rằng vợ chồng tôi đang tìm mua một chiếc xe tải. Tôi nhờ
bố đi chọn giúp để tôi có thể mua được chiếc tốt nhất.
Hai
bố con đến các phòng trưng bày xe tải trong thành phố. Trong lúc đang hỏi chuyện
người bán hàng, tôi để ý thấy bố chăm chú nhìn vào một chiếc xe tải hạng nhẹ màu
nâu. Bố nhẹ nhàng vuốt ve chiếc xe như cách các nhà điêu khắc đang kiểm tra tác
phẩm của mình vậy.
Tôi
đề nghị người bán cho bố lái thử chiếc xe tải màu nâu ra ngoài. Bố lái xe xuống
đường số 27 và mười phút sau, ông trở lại, miệng không ngớt khen ngợi chiếc
xe.
Sau
đó, chúng tôi đề nghị chạy thử một chiếc xe tải màu xanh lớn hơn để so sánh hai
chiếc với nhau.
Vài
hôm sau, tôi rủ bố đi đến hãng lấy chiếc xe tải màu xanh về cùng tôi. Ngay lập
tức, bố đồng ý đến đó gặp "chiếc xe tải màu nâu của bố" lần cuối - theo như bố
vẫn gọi nó từ hôm trở về nhà.
Khi
đi ngang qua khu vực trưng bày, chúng tôi nhìn thấy chiếc xe tải màu xanh dán
miếng giấy nhỏ, trên đó ghi: "Đã bán". Kế bên nó, chiếc xe màu nâu cũng dán một
mảnh giấy tương tự.
Tôi
liếc nhìn bố và thấy sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt bố. Bố
nói:
-
Ai đó đã mua mất chiếc xe đẹp này rồi.
Tôi
chỉ gật đầu và nói với bố:
-
Bố vào trước bố nhé. Con ra ngoài một lát, nhưng con sẽ tới ngay
thôi!
Khi
bước ngang qua chiếc xe màu nâu, bố đưa tay vuốt ve nó và tôi có thể thấy rõ nỗi
thất vọng cùng sự luyến tiếc của bố.
Tôi
bước ra bên ngoài, và chờ đợi. Qua cửa sổ, tôi thấy người bán hàng mời bố ngồi,
giao bộ chìa khóa chiếc xe màu nâu cho bố. Đó chính là món quà tôi tặng
bố.
Bố
nhìn ra ngoài, nhìn thấy tôi đang bước vào. Đôi mát chúng tôi gặp nhau và cả hai
cha con cùng gật đầu, cười lớn.
Tôi
ngồi đợi bên ngoài văn phòng khi bố tôi chạy thử xe thêm lần nữa. Lúc bố bước ra
khỏi chiếc xe, tôi bước đến ôm bố thật chặt.
Tối
hôm đó, hai bố con tôi cùng nhau đi dạo trên con đường nhỏ dẫn về nhà. Bố bảo
rằng bố không hiểu vì sao tôi cứ nhất định mua tặng bố chiếc xe tải màu nâu
đó.
Tôi
mỉm cười, thấy món quà của mình quá nhỏ bé so với chiếc nắp chai Coca có ngôi
sao chính giữa ngày xưa!