Truyện ngắn
Bám đến cùng
 

Bám đến cùng

G. Greene

Philíp nghĩ cuộc sống gia đình thanh bình và êm ả xiết bao khi mà rốt cuộc ở độ tuổi bốn mươi hai, anh kết hôn chính thức. Anh còn thích cả buổi hôn lễ, cho tới lúc anh đỡ tay Julia ra khỏi bàn thờ và trông thấy Josephine vẫn thân ái, nên cô ta vẫn đến dự lễ cưới của anh. Với Julia, anh không giấu diếm một điều gì, song với Josephine, về thói ghen tuông quá quắt của cô ta, về những cơn tam bành của cô ta, nhiều khi chẳng hợp chút nào. Tất cả chỉ tại tình trạng bấp bênh của chị ấy, - Julia bênh Josephine với thái độ thông cảm. Nàng tin rằng sau một thời gian nào đó nàng sẽ có thể kết thân với Josephine.

- Em yêu, anh nghi ngờ điều gì đó lắm! - Tại sao? Chả nhẽ em lại có thể không yêu con người từng yêu anh?

- Tình yêu của cô ta khá là tàn nhẫn.

- Có lẽ đó là vào thời kỳ cuối, khi chị ấy hiểu ra rằng chị ấy sắp mất anh. Nhưng hãy thú thật đi, anh yêu, hai người đã từng có những ngày hạnh phúc, đúng không?

- Đúng.

Nhưng anh không muốn tin rằng đã có một dạo anh yêu ai đó trước Juia.

Sự độ lượng của nàng khiến anh kinh ngạc. Ngày thứ bảy của tháng trăng mật, khi hai người uống rượu tại một quán nhỏ trên bờ biển cạnh mũi đất Sunion, anh lỡ rút trong túi ra bức thư của Josephine. Anh nhận được nó từ hôm qua, nhưng anh giấu, sợ làm Julia buồn phiền. Đúng là Josephine: cô ta không thể để anh yên ngay cả trong tuần trăng mật ngắn ngủi của anh! Nét chữ cô ta, giờ đây anh thấy đáng ghét - đều và nhỏ li ti, còn mục thì đen như màu tóc cô ta. Tóc Jiulia màu sáng như bạch kim. Lẽ nào xưa kia đã có lúc anh cho rằng tóc đen là đẹp? Và đã có lúc anh nóng lòng sốt ruột mở ngay những bức thư viết bằng mực đen?

- Thư ai đấy, anh yêu? Em không biết là anh nhận được thư đấy.

- Thư của Josephine. Anh nhận được từ hôm qua.

- Vậy mà anh vẫn chưa bóc? - Nàng kêu lên, không trách anh một lời về chuyện anh giấu bức thư.

- Anh không muốn nghe đến cô ta.

- Anh yêu, nhỡ chị ấy bị ốm thì sao?

- Cô ta thì không ốm được đâu!

- Hoặc chị ấy không còn xu nào để tiêu…

- Cô ta vẽ mẫu quần áo kiếm được nhiều tiền hơn nhiều so với anh viết truyện ngắn.

Anh yêu, chúng ta cần phải độ lượng. Chúng ta có thể tự cho phép như vậy. Anh nghĩ mà xem, chúng ta hạnh phúc xiết bao.

Anh bóc thư - một bức thư dịu dàng, không hề trách móc và đọc với vẻ ghê tởm:

“Anh Philip yêu quý, em không muốn là kẻ khóc lóc ở lễ cưới, cho nên em ra về mà không chào anh và cô ấy, và không chúc hai người hạnh phúc. Theo em, Julia trông thật đáng yêu và trẻ trung lắm lắm. Anh phải chăm sóc cô ấy mới được. Anh yêu, em biết là anh chăm sóc rất giỏi. Khi trông thấy cô ấy, em vô cùng ngạc nhiên không hiểu sao anh lại để lâu thế mới quyết định bỏ em. Anh ngốc quá đi thôi. Một ca mổ nhanh bao giơ cũng đỡ đau đớn hơn nhiều…

Em không nghe bây giờ anh còn quan tâm đến công việc của em, nhưng nếu lỡ ra anh có lo lắng chút ít về em – chính anh cũng biết rằng anh luôn tự nghĩ ra nhiều cái cớ để mà lo lắng – thì em xin thông báo rằng em đang làm việc rất nhiều, và em đang làm gì anh biết không? Em đang vẽ cả một série cho tờ “Vongue”của Pháp. Họ trả em cả một tài sản bằng Franc Pháp, cho nênem không còn thời giờ mà nghĩ đến nỗi đau khổ của mình nữa. Em có ghé vào – em hi vọng anh không tức giận – căn hộ của chúng ta ( em xin lỗi, lẽ ra phải nói căn hộ cũ của chúng ta) để tìm một bản phúc thảo bị mất. Em đã tìm thấy ở nó ở ngăn kéo chung của chúng ta – cái chỗ lưu giữ các ý đồ sáng tác của chúng ta ấy anh nhớ chứ? Em cảm tưởng em đã lấy hết các thứ của em ở đấy rồi, nhưng bản phác thảo lại nằm trong tập bản thảo tryuện ngắn của anh, cái truyện anh bắt đầu viết trong mùa hè tyuệt diệu ở Napoli ấy và rồi anh vẫn bỏ dở. Em nói linh tinh quá nhỉ, nhưng thật ra, em muốn chúc hai người hạnh phúc”.

Yêu anh

Josephine

Philip đưa thư cho Julia.

- Cô ta viết cũng không có gì tệ.

- Nhưng liệu chị ấy có thích nếu em đọc thư của chị ấy?

- Bức thư này là để cả hai chúng ta cùng đọc cơ mà.

Và anh lại nghĩ rằng thật dễ chịu vì bây giờ anh không phải giấu diếm điều gì. Suốt mười năm vừa qua anh phải giấu diếm bao nhiêu điều, kể cả những điều vô hại, vì anh sợ bị hiểu lầm, sợ Josephine tức giận và không nói chuyện với anh nữa. Bây giờ anh không sợ gì cả, bây giờ anh có thể thú nhận với Julia tế nhị và vị tha cả một lỗi lầm nghiêm trọng.

- Anh thật là ngốc vì ngày hôm qua không đưa ngay bức thư cho em. - Anh nói - anh sẽ không bao giờ anh xử sự như thế nữa.

Anh nhớ tới một vần thơ Spencer: “Bến cảng thanh bình sau bão tố biển khơi”.

Đọc xong bức thư, Julia nói:

- Theo em, chị ấy quả là một phụ nữ tuyệt diệu. Chị ấy viết thư cho anh thế này thật là dễ thương. Anh biết không, không phải lúc nào em cũng cảm thấy yên tâm… Em thì không bao giờ muốn mất anh, nếu anh đã sống với em những mười năm!

Khi họ đi tắc-xi về Athènes, nàng hỏi:

- Lúc ở Napoli, anh và chị ấy hạnh phúc lắm phải không?

- Ừ. Có lẽ thế. Anh không nhớ, không như với em.

Linh cảm người đang yêu báo cho anh biết rằng nàng hơi nhích ra khỏi anh, mặc dù anh vẫn cảm thấy bờ vai nàng. Mặt trời chiếu chói chang con đường, ở phía trước chờ đợi họ là những giây phút nghỉ ngơi mơ mơ màng màng đầy âu yếm và thư thái sau bữa ăn trưa, vậy mà…

- Em yêu, em giận anh đấy à?

- Không… Nhưng… Em có cảm giác đến một lúc nào đó anh sẽ nói về Athènes cũng như anh vừa nói về Napoli “Anh không nhớ, không như với em”.

- Em chỉ được cái hay nghĩ vớ vẩn! - Anh nói và hôn nàng.

Họ đùa nghịch một chút trong xe, và khi xe đang lướt qua những ngôi nhà thành phố, Julia ngồi nghiêm chỉnh lại và đưa tay lên sửa mái tóc.

- Không, anh không nhẫn tâm đến thế - nàng công nhận, và anh hiểu rằng cuộc sống lại tươi sáng. Chỉ tại Josephine nên giữa hai người mới có một con mèo chạy qua đó thôi.

Khi họ trở dậy sau lúc nghỉ ngơi để đi ăn tối, nàng nói:

- Phải viết thư trả lời Josephine anh ạ.

- Không, không nên!

- Anh yêu, em hiểu anh, nhưng anh phải công nhận rằng chị ấy viết cho anh một bức thư tuyệt vời đấy chứ!

- Thôi được, gửi cho cô ta một tấm bưu ảnh vậy.

Khi họ trở về London, ở đó đã là mùa thu, nếu không nói là mùa đông: mưa lạnh rơi xối xả xuống đường băng của sân bay, và lúc ngồi trên xe đi ngang qua những tấm biển quảng cáo lưỡi dao cạo, bia và bánh kiều mạch, họ buồn rầu nghĩ đến chuyện về nhà phải bật lò sưởi sớm và họ cảm thấy nhớ hàng cột màu xám ở đền Pantheon.

- Về đến nhà là chúng ta bật luôn tất cả các lò sưởi, Philíp nói - Anh đã thấy ở trên mặt lò sưởi một chiếc phong bì mang dòng chữ viết bằng mực: Gửi bà Philíp:

Julia đọc thành tiếng:

“Julia thân mến, tôi hy vọng cô không phản đối việc tôi gọi cô đơn giản là Julia thôi chứ? Bởi lẽ chúng ta có chung một điều lớn lao: chúng ta cùng yêu một người. Hôm nay trời rét đến mức tôi hình dung ra ngay cái cảnh cô cùng Philíp từ miền nắng chói chang trở về căn nhà lạnh cóng. (Tôi thì tôi biết rõ căn hộ này lạnh lắm. Đâu phải ngẫu nhiên mà năm nào cũng vậy khi tôi và Philíp từ miền Nam nước Pháp trở về, lần nào tôi cũng bị ốm). Bởi vậy, tôi tự cho phép mình một hành động tự tiện: Tôi đến đây, bật sẵn các lò sưởi, nhưng để tỏ rõ tôi làm chuyện này là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tôi để lại chiếc chìa khoá mà tôi vẫn giữ ở dưới tấm thảm chùi chân bên ngoài. Còn nếu nhỡ ra máy bay của cô chưa cất cánh ở Rôme hoặc bị mắc lại ở một nơi nào đó? Tôi sẽ gọi điện tới sân bay và nếu hôm nay cô chưa về, tôi sẽ quay lại đây tắt các lò sưởi đi (thiếu gì chuyện có thể xảy ra, vả lại giá tiền điện bây giờ đắt lắm ). Chúc cô một buổi tối ở nơi mới này được ấm áp và thoải mái.

Thân mến,

Josephine

Tôi thấy trong nhà không có cà phê, nên tôi để lại một gói “Núi xanh” ở trong bếp. Anh Philíp thích loại cà phê này lắm.

- Trời, chị ấy quan tâm đến tất cả mọi chuyện! Julia mỉm cười.

- Tốt nhất là cô ta để cho chúng ta được yên, - Philíp cằn nhằn.

- Nếu thế chúng ta sẽ bị cái rét và sáng mai chúng ta không có cà phê uống.

- Nhưng lúc nào anh cũng có cảm giác như cô ta nấp ở đâu đây và nhảy xổ ra đúng lúc anh hôn em - Anh hôn Julia và dè chừng nhìn ra cửa.

- Anh nghĩ xấu về chị ấy quá. Chị ấy đã để lại chìa khoá dưới tấm thảm rồi còn gì.

- Biết đâu cô ta đã đánh một chìa khóa khác.

Nàng bịt miệng anh lại bằng một cái hôn.

- Em có thấy rằng sau khi xuống máy bay, chúng ta muốn sớm được ngả lưng không?

- Có.

- Chắc tại máy bay rung.

- Vậy chúng ta hãy nằm nghỉ thoải mái đi.

- Để anh lật tấm thảm lên xem đã. Phải kiểm tra kỹ, nhỡ cô ta nói dối.

Cuộc sống gia đình đem lại niềm vui cho anh. Thậm chí anh còn tự mắng mỏ mình đã không lấy vợ sớm hơn, mà quên rằng nếu thế vợ anh đã là Josephine. Tuyệt diệu biết bao, Julia không có công việc gì cả nên nàng luôn ở bên anh. Họ lại không mượn người giúp việc nên không cần thu xếp cuộc sống của họ với lề thói của ai.

Và bởi vì đi đâu họ cũng đi với nhau dù là đến nhà hàng, đi ăn tiệc hoặc dự một buổi tối vui nào đó, - còn ánh mắt của họ chỉ cần gặp nhau là đã đủ… Về Julia, chẳng bao lâu mọi người đã xì xầm rằng sức khỏe nàng kém. Nàng mau lẹ và thường rời bữa tiệc khi mới ở đó chưa đầy mười lăm phút, còn trong các bữa tiệc, khi cà phê được bưng ra, nàng thường than phiền: “Xin lỗi, tôi bị nhức đầu qua. Thật đáng tiếc… Philíp: Không cần anh phải đưa em về đâu”.
”Không, tất nhiên anh sẽ cùng về với em ! “.

Một lần, họ suýt bị bắt quả tang - họ đang ôm bụng cười ngoài cầu thang thì bà chủ ra theo họ để nhờ họ bỏ một bức thư ở bưu điện. Julia vội làm ra vẻ như đang bị một cơn hoảng loạn.

Vài tuần lễ qua đi, cuộc hôn nhân quả thật là hạnh phúc. Họ thích bàn luận về hạnh phúc của họ và khen lẫn nhau.

- Hễ cứ nghĩ rằng hồi nọ anh có thể lấy Josephine là em lại… Nhưng rốt cục tại sao anh không lấy chị ấy nhỉ?

- Theo anh, tại vì trong thâm tâm, cả anh và cô ta đều biết rằng quan hệ giữa hai người không bền vững.

- Thế quan hệ giữa em và anh có bền vững?

- Tất nhiên rồi, còn gì có thể bền vững hơn nữa?

Ít hôm sau, nhân một lúc rảnh rỗi, anh định ngó qua ngăn kéo, nơi trước kia anh vẫn lưu giữ các bản nháp truyện ngắn, cũng là nơi Josephine thường cất các bản phác thảo. Vừa mở ngăn kéo, anh đã trông thấy ngay bức thư của cô. Anh đọc thư mà vô cùng kinh tởm:

“Anh yêu! Không ngờ anh lại thấy em ở đây, đúng không? Nhưng sau mười năm chung sống, ít ra thỉnh thoảng em cũng có thể nói với anh “Chúc anh ngủ ngon“, hoặc “chào anh một buổi sáng tốt lành”, hoặc “anh có khoẻ không, anh yêu?” Được chứ. Cầu trời cho anh mạnh khoẻ. Tha thiết yêu anh (với cả tấm lòng ).

Josephine của anh,

Mấy tiếng “ít ra”, “thỉnh thoảng” như hàm chứa một sự đe doạ không che đậy. Anh đóng sập ngăn kéo lại và chửi rủa to đến nỗi Julia phải ngó vào.

- Chuyện gì thế, anh yêu?

- Lại cái cô Josephine này.

- Em hiểu rằng chị ấy phải đau khổ lắm. Tội nghiệp. Chả nhẽ anh lại định xé bức thư đi?

- Theo em, phải làm thế nào? Phải giữ lại thành một bộ sưu tập chắc?

- Anh ạ, làm thế thật tàn nhẫn.

- Anh tàn nhẫn với cô ta? Julia, em không thể tưởng tượng nổi cô ta đã bày ra cái trò gì trong những năm vừa rồi đâu. Anh có thể cho em xem mấy vết sẹo - khi tức giận, cô ta có thể dí điếu thuốc lá đang cháy vào bất cứ đâu.

- Chắc hẳn vì cảm thấy đang mất anh, nên chị ấy không còn giữ được bình tĩnh. Về thực chất, những vết sẹo kia là lỗi ở em, ở em tất cả.

Anh thấy mắt nàng long lanh, dịu dàng và vui vẻ.

Buổi sáng, khi họ dậy, Julia nói:

- Phải lật tấm đệm lại anh ạ. Đệm luôn trũng dần ở giữa.

- Thế à?

- Bình thường người ta phải lật tấm đệm mỗi tuần một lần.

- Phải rồi, Josephine bao giờ cũng làm thế.

Họ lột khăn trải giường ra rồi cuộn tấm đệm. Ở trên lớp lò xo giường, thư gửi Julia. Philíp định ném hất bức thư xuống sàn, nhưng Julia nhìn thấy.

- Gì thế anh?

- Tất nhiên là thư của Josephine rồi. Chẳng bao lâu chúng ta sẽ đủ để đóng thành một tập. Và đem xuất bản được, như thư của George Eliot.

- Anh yêu, bức thư này gửi cho em. Anh định làm gì với nó thế?

- Định lén xé nó đi.

- Em có cảm giác chúng ta không giấu nhau điều gì.

- Anh cũng vậy. Nhưng anh quên mất rằng trên đời này còn có Josephine.

Lần này nàng bóc bức thư có vẻ miễn cưỡng.

- Lạ nhỉ, bức thư nằm ở đây… Anh nghĩ sao, nó lọt vào đây một cách ngẫu nhiên à?

- Anh không nghĩ gì cả. Sao nó lại nằm ở đây nhỉ?

Đọc xong thư, nàng đưa cho Philíp và thở phào nhẹ nhõm nói:

- Trong này chị ấy giải thích tại sao bức thư lại nằm ở đây. Thật may mắn, không có gì kỳ lạ cả.

Anh đọc:

“Julia thân mến!

Tôi hy vọng cô đang được ấm áp dưới ánh nắng thực sự ở Hy Lạp. Cô đừng nói điều này với Philíp nhé (mặc dù giữa cô và anh ấy còn chưa có chuyện gì giấu giếm nhau) nhưng quả thật chưa bao giờ tôi thích miền Nam nước Pháp. Ở đó lúc nào cũng có gió Mistral nên da luôn bị khô. Thật may mắn vì ở Hy Lạp cô không khổ sở vì thứ gió ấy. Tôi và anh Philíp cứ định đến Hy Lạp cơ đấy nhưng chưa có dịp, bởi vậy chắc anh ấy đang hài lòng lắm. Hôm nay tôi đến đây lấy bản phác thảo của tôi, tôi chợt nhớ ra rằng tấm đệm chưa được lật đã hai tuần lễ rồi, có khi còn lâu hơn. Cô biết đấy, trong thời gian cuối cùng chúng tôi sống chung, tôi và Philíp không được hoà hợp cho lắm. Nhưng tôi không thể yên tâm khi nghĩ rằng lúc cô và anh ấy từ những hòn đảo lãng quên trở về nhà, ngay trong đêm đầu tiên lại cảm thấy giường nằm mấp ma mấp mô chỗ gồ chỗ trũng, cho nên tôi đã lật tấm đệm. Tôi khuyên cô nên lật tấm đệm mỗi tuần một lần, kẻo đệm hay bị trũng ở giữa lắm. À, tôi đã treo tấm rèm mùa đông rồi đấy, còn rèm mùa hè tôi đã đưa đi giặt. Địa chỉ hiệu giặt: phố Bromton, 153.

Chào cô

Josephine”

- Em có nhớ cô ta viết cho anh rằng Napoli đúng là thiên đường không, - Philíp nói, - vậy mà ở đây cô ta lại viết thế.

- Này anh lạnh lùng quá đấy, - Julia nói. - Anh yêu, chẳng qua chị ấy cố gắng giúp đỡ chúng ta đấy thôi. Nếu không, làm sao em biết được chuyện rèm cửa với chả đệm giường?

- Có lẽ em định viết trả lời cô ta một bức thư dài đầy thân ái và trao đổi ý kiến về cách chăm nom nhà cửa chăng?

- Chị ấy đợi thư trả lời đã vài tuần lễ rồi vì bức thư này nằm ở đây đã lâu.

- Này không có biết bao bức thư như thế này nữa nằm ở đây từ lâu rồi nhỉ?

- Anh làm to chuyện rồi quá đấy, khiến em có thể nghĩ anh sợ Josephine.

- Làm quái gì anh phải sợ cô ta!

Julia quay ngoắt đi. Cũng trong hôm ấy, giữa họ đã xảy ra một va chạm nữa, không có gì nghiêm trọng, nhưng dù sao, anh vẫn cảm thấy không vui. Lúc đi tìm số điện thoại để liên lạc ra nuớc ngoài, anh thấy trong tập danh bạ đầu tiên có bảng liệt kê dài các số điện thoại theo thứ tự a, b,c, do Josephine đánh ở chiếc máy chữ có chữ “O” bị nhảy. Ở đây ghi tất cả số điện thoại anh có thể cần. Số điện thoại của Hughes, bạn cũ của anh, được ghi bên cạnh số điện thoại của cửa hàng bách hoá Herrods; liên đó là số điện thoại của bến tắc xi gần nhất, của hiệu thuốc, của hàng thịt, ngân hàng, hiệu giặt, cửa hàng rau quả, phòng thẩm mỹ của Elizabeth Arden, hiệu làm đầu (có ghi tên trong ngoặc đơn “Dành cho J: xin lưu ý cô rằng hiệu này rất lịch sự, giá cả phải chăng”. Lần đầu tiên Philíp nhận thấy cả hai người phụ nữ “của anh” đều có tên với chữ cái đầu tiên là J.

- Chị ấy đúng là một thiên thần. - Julia nói - Chúng ta dán tờ giấy này ở phía trên máy điện thoại. Ở đây đúng là có tất cả những số điện thoại cần thiết.

- Coi chừng cô ta có ý đồ gì đây.

- Tại sao anh bất công với Josephine thế? Bất kỳ sự giúp đỡ nào của chị ấy, anh cũng sẵn sàng lý giải theo nghiã xấu.

- Em coi đây là sự giúp đỡ.

- Xem ra thì hình như anh có vẻ ân hận thì phải.

Anh bắt tay lục lọi thực sự. Anh rà soát mọi thứ: hộp đựng thuốc lá, các ngăn kéo, hộp đựng các tấm phiếu ghi tên anh, túi trong túi ngoài những bộ com-lê anh không mang theo đi Hy Lạp, anh mở tấm đằng sau máy thu hình, nhấc nắp thùng nuớc ở toa lét, thậm chí thay cả cuộn giấy vệ sinh (như vậy nhanh hơn là giở ra rồi cuộn lại như cũ). Julia vào nhìn anh “lao động”, nhưng ánh mắt cô không có sự dịu dàng như mọi khi. Anh đổ quần áo bẩn ra khỏi lẵng để xem Josephine có dấu gì ở dưới đáy không, anh bò lồm cồm ttrong bếp ghé nhìn từng ngóc ngách. Có tiếng nhân viên bưu điện bỏ thư báo vào hòm thư cạnh cửa và Julia từ phòng ngoài vào hỏi anh:

- Tuyệt quá! Nhưng tại sao anh không nói với em là anh đặt mua tạp chí ” Vouge”.

- Anh có đặt mua đâu.

- Ở đây có cả tờ giấy gì như thiếp chúc mừng. À, không phải, chị Josephine đặt mua tạp chí ”Vogue”cho chúng ta đây mà. Chị ấy thật dễ thương.

- Cô ta vẽ cho tạp chí đó. Anh không muốn trông thấy những hình vẽ ấy.

- Anh yêu, đừng trẻ con thế. Có lẽ anh sẽ yêu cầu chị ấy không được đọc các cuốn sách của anh!

- Anh chỉ yêu cầu Josephine hãy để cho chúng ta được yên. Ít ra là vài tuần. Anh đòi hỏi như thế có gì là nhiều.

- Dù sao anh cũng ích kỷ lắm, anh yêu ạ.

Anh cảm thấy mệt mỏi nhưng đồng thời cũng nhẹ cả người. Anh đã lục lọi khắp mọi chỗ.

Thế là rốt cuộc, hai vợ chồng Philíp đã được hưởng những giây phút thảnh thơi cùa buổi tối. Họ cảm thấy sung suớng trong cảnh êm đềm, những người tình mới phải gấp gáp, tranh thủ, chứ những người đã là vợ chồng thì chẳng làm gì phải vội.

“Hôm nay ta thanh thản như tuổi già” – anh ngân nga.

- Ai nói thế?

- Browning.

- Em không biết Browning lắm. Anh hãy đọc thơ của ông ấy cho em nghe đi.

Anh thích đọc thành tiếng thơ Browning - anh tốt giọng cho nên anh sẵn sàng mơn trớn thói hiếu danh vô hại của anh.

- Em muốn nghe đọc thật à?

- Vâng.

- Hồi nọ anh vẫn đọc cho Josephine nghe đấy, - anh ngừa trước.

- Thì có sao? Dù muốn hay không ta vẫn phải làm những việc đã làm với nhiều người khác, đúng không anh yêu?

- Đây là một bài thơ chưa bao giờ anh đọc cho Joesephine. Anh đã từng yêu cô ta, nhưng ngay cả khi ấy anh vẫn có cảm giác nếu đọc bài thơ này nghe sẽ gượng gạo. Trong quan hệ giữa anh với cô ấy không có… sự vững chắc.

Chính anh cùng với những vần thơ anh đọc hình như chưa lúc nào anh yêu Julia như lúc này. Thế là giờ đây anh đã có một tổ ấm thực sự.

Anh thích hơn nếu để Julia đọc, nhưng khi đó, nàng không thể nghe giọng anh với sự chăm chú dịu dàng nhường kia.

Anh lật một trang giấy thì thấy ở đó kẹp một tờ giấy chi chít những chữ viết bằng mực đen:

“Philíp yêu quý! Từ những trang thơ cuốn sách yêu quý của anh, và cả của em nữa, em chỉ muốn chúc anh một giấc ngủ ngon mà thôi. Thật hạnh phúc vì chúng ta đã chia tay nhau một cách êm đẹp. Các kỷ niệm chung sẽ luôn luôn gắn bó đôi ta.

Yêu anh

Josephin”

Anh vứt cuốn sách và bức thư xuống sàn.

- Đồ quỷ, đúng là đồ quỷ!

- Em không cho phép anh nói như vậy về chị ấy - Julia bỗng quát anh. Nàng nhặt lá thư lên và đọc. Chị ấy viết thế này có gì là xấu? - Nàng hỏi. - Anh ghét các kỷ niệm lắm à? Thế các kỷ niệm của chúng ta, nay mai sẽ ra sao?

- Nhưng em không thấy cô ta chơi cái trò gì à? Em không hiểu cô ta nhằm tới mục tiêu gì à? Chả nhẽ em ngốc đến thế?

Đêm ấy hai người nằm xa nhau ra, không chạm cả chân vào nhau. Đó là đêm đầu tiên họ như thế sau khi về nhà. Cả hai đều ngủ không ngon. Sáng hôm sau Philíp tìm được bức thư ở một chỗ khá dễ thấy mà không hiểu tại sao anh không nghĩ đến: Ở giữa những tờ giấy kẻ ngang anh vẫn dùng để viết truyện ngắn. Bức thư mở đầu như sau:

“Anh yêu! Em tin anh sẽ không giận em khi em gọi anh như em vẫn luôn gọi anh hồi xưa…”
 


 
Truyện ngắn
  Bạn bè  
  Bản chất  
  Bản chất 2  
  Bạn có bao nhiêu người bạn?  
  Bần cùng chính là giàu có  
  Bản lĩnh phụ nữ  
  Bản năng yêu thương  
  Bàn tay của mẹ...  
  Bàn tay đeo nhẫn  
  Bạn thân  
  Bán thân.  
  Bảo hộ chính mình  
  Bảy tuần yêu thương  
  BF  
  Bí mật được dấu kín  
  Bí quyết  
  Bí quyết 2  
  Bí quyết của thành công  
  Bình chọn con vật đẹp nhất trong rừng  
  Bố  
  Bơ gạo  
  Bò mẹ đã ngất  
  Bộ quần áo cũ.  
  Bơ và những viên đá cuội  
  Bobsy  
  Bông hoa trên đống đổ nát  
  Bóng người xưa  
  Bóng đêm là gì?  
  Bớt dục vọng ta sẽ có thêm tình thương  
  Bữa ăn trưa  
  Bữa tiệc trong nhà vệ sinh  
  Bức chân dung  
  Bức chân dung của người đàn bà lạ  
  Bức Tranh  
  Bức tường  
  Bụi trong nắng  
  Buồm và mái chèo  
  Bướm vàng đậu vai ai  
  Buông tay  
  Các cách sử dụng chiếc bè  
  Cafê tình yêu!  
  Cái bóng  
  Cái chạm của tình yêu  
  Cái chết trong thang máy  
  Cái gối  
  Cái lạnh mùa đông của người đàn bà 30  
  Cái nút áo  
  Cái ôm và nụ hôn  
  Cái TÂM của con người  
  Cạm bẫy xinh đẹp  
  Cảm giác thiếu thốn  
  Cảm ơn cuộc đời vì có anh  
  Cám ơn đã dành thời gian cho tôi  
  Cánh cửa bí ẩn  
  Cánh cửa không bao giờ khoá  
  Cao lương đỏ  
  Cao thủ câu cá  
  Cậu bé ăn xin mù  
  Cậu bé bán báo  
  Cậu bé chờ thư  
  Cậu bé dưới bóng cây  
  Cậu bé và cây táo  
  Câu chuyện 4 mùa  
  Câu chuyện bát mì  
  Câu chuyện bông hồng hay Sức mạnh của sự tập trung  
  Câu chuyện cây táo  
  Câu chuyện chiếc đồng hồ  
  Câu chuyện chim ưng  
  Câu chuyện hạt giống  
  Câu chuyện khó tin  
  Câu chuyện những con sâu và cây cổ thụ  
  Câu chuyện tình yêu  
  Câu chuyện về chiếc lá hoàn hảo  
  Câu chuyện về mẹ  
  Cậu sinh viên nghèo và cô gái trẻ  
  Cầu Xin  
  Cây Kiếm Gỗ  
  Cảm ơn cuộc đời vì có anh  
  Cha  
  Chàng thanh niên và nhà triệu phú  
  Chậu hoa của vị hoà thượng  
  Chỉ cần em được sống vui vẻ, bên anh hay không cũng không quan trọng  
  Chị em  
  Chỉ là nhớ thôi…  
  Chỉ phải tiến từng cây số một  
  Chỉ trăm bước nữa là thành công số một  
  Chia tay ...  
  Chiếc băng gạc cho trái tim tan vỡ  
  Chiếc bong bóng  
  Chiếc chăn máu  
  Chiếc chìa khóa diệu kỳ  
  Chiếc cốc vỡ  
  Chiếc giày phải bên trong cánh cửa  
  Chiếc túi màu nâu  
  Chiếc váy nhỏ  
  Chiếc đàn Piano màu gụ đỏ  
  Chim khổng tước đắt tiền  
  Chim đại bàng và gà  
  Chó Sói mài răng  
  Chọn bạn  
Trang 2/7 : Trang trước  1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7  Trang sau