(Truyện
cổ Phật giáo nói về sự chấp nhận quy luật)
Một
ngày nọ có chàng trai trẻ vừa buồn vừa khóc, tìm đến Ðức Phật. Ðức Phật hỏi,
"Cái gì sai trái đã làm nhà ngươi khóc?"
"Thưa
ngài, cha con chết ngày hôm qua."
"Thì
nhà ngươi làm gì được? Ông ấy đã chết rồi, buồn khóc chẳng thể làm ông ấy sống
lại."
"Vâng,
thưa ngài, con hiểu điều đó; buồn khóc chẳng thể làm cho cha con trở về với con.
Nhưng con đến đây cầu xin ngài một điều: xin ngài hoan hỷ làm một điều gì đó cho
người cha quá vãng của con!"
"Vậy
ta có thể làm gì giúp cho cha con?"
"Thưa
ngài, xin ngài làm một cái gì đó. Ngài là bậc A-la-hán, Chánh Ðẳng Chánh Giác,
là đấng toàn năng, chắc chắn ngài có thể làm được. Ngài hãy xem, các vị Bà La
Môn cúng tế, các thầy ấy phát giấy xá tội, đã cử hành những nghi thức cúng lễ
cầu siêu giúp người quá cố. Và nghi thức cúng tế cầu siêu nếu được tổ chức sớm ở
đây, thì cánh cửa trên thiên giới sẽ được mở ra sớm và người quá cố sẽ được siêu
thăng về nơi đó. Họ sẽ nhận được giấy nhập cảnh. Thưa ngài, ngài là đấng toàn
năng, ngài có đầy đủ quyền lực! Nếu ngài chủ tế nghi thức cầu siêu cho cha con,
cha con không những nhận được giấy nhập cảnh nơi thiên quốc mà ông ấy sẽ được ở
thường trú luôn. Thưa ngài, xin ngài hoan hỷ giúp cha
con!"
Biết
rằng chàng trai trẻ tràn ngập nỗi đau khổ chắc khó có thể hiểu được những lý lẽ
phải trái trong lúc này, nên Ðức Phật đã phải dùng một phương tiện khác giúp cho
chàng ta hiểu. Vì thế Phật nói: "Nhà ngươi hãy đi mua hai cái chậu đất nung."
Chàng trẻ tuổi lấy làm sung sướng, nghĩ rằng Ðức Phật đã nhận lời làm lễ cầu
siêu cho cha hắn và đã tức tốc đi chợ mua hai cái chậu bằng đất
nung.
"Ðược
rồi," Phật nói, "đổ vào chậu thứ nhất đầy đá cuội, chậu thứ hai đầy bơ." Chàng
trẻ tuổi làm y như lời Phật dạy.
"Bây
giờ bịt miệng cả hai chậu lại, xong bỏ xuống hồ nước. Chàng trai trẻ làm xong,
hai chậu chìm xuống dưới đáy hồ. "Bây giờ" Phật nói, "đem cái gậy ra đây, chọc
bể cả hai chậu." Chàng trai trẻ rất lấy làm sung sướng, nghĩ rằng đức Phật đã cử
hành nghi lễ cầu siêu cho cha hắn.
Theo
tập quán cổ truyền cổ Ấn Ðộ, khi người cha chết, người con làm lễ hỏa táng. Vào
khoảng giữa thời gian thiêu, người con dùng cây gậy thọc và làm vỡ sọ đầu. Cũng
theo niềm tin cổ truyền của họ, cho đến khi sọ đầu được mở ra nơi trần gian này
thì cánh cửa thiên giới cũng được mở ra. Vì thế chàng trẻ tuổi tự nghĩ là, "Cha
ta đã được thiêu đốt ngày hôm qua. Như là một biểu tượng, đức Phật muốn mình làm
vỡ các chậu ngày hôm nay!" Chàng cảm thấy sung sướng nhiều với nghi thức này của
Ðức Phật.
Chàng
trai trẻ đã dùng cây gậy làm bể hai chậu. Lập tức, chậu đựng bơ bị vỡ, bơ nổi
lênh láng trên mặt hồ nước. Chậu kia đựng những hòn đá cuội vẫn nằm yên dưới đáy
hồ. Rồi Ðức Phật nói, "Chàng trai trẻ, đó là những gì ta đã làm. Bây giờ hãy mời
các thầy cúng tế và nói với họ hãy tụng kinh và cầu nguyện: "Hỡi các viên đá
cuội, hãy nổi lên, hãy nổi lên! Hỡi bơ ơi, hãy chìm xuống, chìm xuống!" Hãy cho
chúng ta xem sự kiện xảy ra."
"Thưa
ngài, ngài nói đùa với con! Không thể nào như thế được, những viên đá cuội nặng
hơn nước, chúng chìm xuống đáy. Chúng chẳng thể bao giờ nổi lên được. Ðây là
định luật tự nhiên! Và thưa ngài, bơ nhẹ hơn nước, chúng nổi lên mặt nước, chẳng
bao giờ có thể chìm xuống được. Ðây là định luật tự
nhiên."
"Chàng
trai trẻ , nhà ngươi biết nhiều về định luật tự nhiên, nhưng nhà ngươi đã không
hiểu về định luật tự nhiên này. Nếu trong suốt cuộc đời của cha nhà ngươi mà ông
ấy đã làm những điều nặng như những viên đá cuội, cha nhà ngươi sẽ bị đọa, ai có
thể giúp cha nhà ngươi siêu thoát lên trên được? Và nếu tất cả việc làm của cha
ngươi nhẹ như bơ, ông ấy sẽ được siêu thoát; ai có thể đè ông ta xuống
được?"
Nếu
chúng ta hiểu định luật tự nhiên và sống theo luật tự nhiên này, chúng ta sẽ
vượt thoát khỏi những khổ đau và bất hạnh của cuộc đời.
(Tâm
Diệu trích dịch)