Trong
tuyển tập "Ngụ ngôn Aesop” có một câu chuyện như sau.
Chuột
thành phố và chuột nông thôn là bạn thân của nhau. Một hôm, chuột nông thôn viết
một bức thư gửi chuột thành phố, trong thư viết:
Anh
chuột thành phố ơi, rảnh mời anh đến nha tôi chơi, ở đây có thể thưởng thức cảnh
sắc tươi đẹp và không khí trong lành của nông thôn, cuộc sống nhàn hạ thong
dong, không biết ý anh thế nào?
Chuột
thành phố sau khi nhận được thư, vui lắm, lập tức về quê. Con chuột nông thôn
rất vui khi thấy bạn tốt của mình đến chơi. Nó đãi bạn một bữa thịnh soạn. Chuột
nông thông sợ rằng không có đủ thức ăn cho cả hai, vì vậy nó chỉ ăn chút ngũ
cốc. Trong khi, chuột thành phố có cả nắm đậu xanh, một miếng phô mai và trái
táo chín đỏ. Sau khi con chuột thành phố ăn hết ngần ấy thức ăn, nó bảo
bạn:
Sao cậu
có thể sống ở miền quê thế này chứ? Cậu chẳng nhìn thấy gì ngoài rừng cây, sông
suối, những cánh đồng và ngọn núi. Cuộc sống thật chán ngắt khi chẳng nghe thấy
gì ngoài tiếng chim. Lên thành phố với tớ đi. Cậu có thể sống trong những ngôi
nhà xinh đẹp, mỗi ngày đều có những thứ ngon lành cho bữa tối. Chỉ cần sống ở
thành phố một tuần thôi, cậu sẽ quên cuộc sống ở cái miền quê này
ngay.
Vậy là
hai con chuột cùng nhau lên thành phố.
Chuột
nông thôn thấy thành phố hào hoa, nhà cửa sạch sẽ nên rất ngưỡng mộ. Nghĩ đến
việc mình ở nông thôn từ sáng đến tối, đều chạy trong đồng ruộng, ăn toàn lúa mì
và ngũ cốc, mùa đông vẫn phải tìm kiếm thức ăn trên tuyết lạnh, mùa hè người
toát hết mồ hôi, so với chuột thành phố thì mình thật bất hạnh. Về đến nhà chuột
thành thị thì trời đã tối.
- Chắc
cậu đói rồi. Chúng ta đã đi một chặng đường dài thế kia mà. – Con chuột thành
phố bảo bạn – Chúng mình sẽ có bữa tối ngay thôi.
Vậy là
chúng tới nhà ăn, con chuột thành phố tìm được rất nhiều trái cây và
bánh.
- Tự
nhiên nhé. – Nó bảo – Có đủ cho cả hai đứa mình đấy, một bữa ăn tối ngon lành –
chuột thành phố hoan hỉ.
- Anh
giàu thật đấy.
Nhưng
sau đó một con chó bước vào. Hai con chuột nhảy phốc xuống bàn và biến vào cái
lỗ dưới sàn. Con chuột nông thôn nhỏ bé tội nghiệp vô cùng sợ
hãi!
- Cậu
đừng sợ - chuột thành phố trấn an bạn – Con chó ấy không chui vào đây được
đâu!
Sau đó,
hai con chuột lại vào nhà bếp. Chúng tìm được mẩu bánh táo trên kệ và chén ngon
lành. Cùng lúc đó, chúng nhìn thấy đôi mắt sáng quắc đang dõi theo
chúng.
- Mèo!
Mèo! – con chuột thành phố rống lên, và cả hai lại chạy thục mạng vào cái lỗ
ngay hốc tường. Chuột nông thôn sợ quên cả đói, khi đã trấn tỉnh lại, nó đội mũ
lên nói với chuột thành phố:
- Cuộc
sống ở nông thôn, vẫn hợp với tôi hơn. Ở đây tuy nhà đẹp thức ăn ngon, nhưng
hàng ngày rất căng thẳng, chẳng thà quay về quê ăn lúa mạch, sống vui vẻ. Ở quê,
lũ chim ca hát trong khi tớ ăn táo, ăn bắp. Ở thành phố, lũ mèo canh chừng cậu
ăn bánh. Tớ thích ăn bắp trong an lành hơn là ăn bánh trong sợ
hãi.
Sống
trong nhung lụa mà lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ, không bằng những ngày nhàn
hạ của cuộc sống bần hàn. Mỗi người có một lý giải khác nhau về cuộc sống, quan
trọng là bạn nhìn cuộc sống này như thế nào. Đừng đi ngưỡng mộ người khác, chỉ
cần bạn thích, bạn có thể hưởng thụ cuộc sống của chính mình.