Một cụ già quay qua tôi
và hỏi: "Cô có bao nhiêu người bạn?”. "Sao cụ lại hỏi vậy, tôi có 10 hay 20 người
bạn, nhưng tôi chỉ nhớ tên được vài người thôi”.
Cụ mỉm cười như thấu hiểu
rồi buồn bã gật đầu:
- Cô phải thật may mắn mới
có nhiều người bạn như thế. Nhưng hãy nghĩ về điều cô đang nói. Có quá nhiều
người cô không biết tên đấy! Bạn không phải chỉ là người để cô nói: xin chào!
Bạn là người có bờ vai mềm
mại để cô dựa vào mà khóc.
Là một cái giếng để đổ xuống
đấy tất cả những rủi ro của cô và nâng giá trị của cô lên cao.
Bạn là một bàn tay để kéo
cô lên từ bóng đêm và tuyệt vọng khi tất cả những người mà cô gọi là "bạn” đã đẩy
cô vào đó.
Một người bạn thật sự là
một đồng minh không thể bị lay động hay bị mua chuộc. Là một giọng nói để giữ
cho tên của cô còn sống mãi khi những người khác đã lãng quên.
Nhưng cái cần thiết nhất
của một người bạn là một trái tim, là một bức tường mạnh mẽ và sừng sững. Để từ
trái tim của những người bạn đó ta sẽ có tình yêu tuyệt vời nhất.
Vậy hãy nghĩ về những gì
tôi nói, từng lời nói đều thật lòng cả.
Và hãy trả lời lại cho
tôi một lần nữa đi, cô bé, cô có bao nhiêu người bạn nào?
Tôi mỉm cười với ông và
trả lời: "Ít nhất cháu có một người bạn, cụ ạ!”
Cảm ơn vì đã trở thành bạn của tôi!