Thuở xưa, có một vị Hoàng tử chào đời trong niềm vui mừng của
nhà Vua, Hoàng hậu và thần dân của cả nước. Nhưng không may cho cậu bế, Hoàng hậu
mất rất sớm, bà mẹ kế muốn giành ngai vàng cho con trai mình nên âm mưu cho bộ
hạ mang Hoàng tử vào rừng giết đi.
Vị Thái giám mang chú bé vào rừng nhưng không nỡ xuống tay,
đành giao đứa bé ngây thơ lại cho bọn thợ săn sống nơi triền núi. Chú bé lớn dần
lên vô tư như một cây xanh dưới nắng và gió… Hoàn toàn không hay biết gì về nguồn
gốc vương giả của mình.
Thời gian trôi qua, chẳng bao lâu chú bé trở thành một thanh
niên cường tráng… Chàng trai vẫn vô tư sống giữa đoàn thợ săn như một cội tùng
non xanh, tâm tư hoàn toàn thoải mái như thú rừng. Chàng không hề biết đến những
trần ai khổ lụy của những con người phố thị. Cho đến một hôm, người trưởng đoàn
thợ săn cho phép chàng theo ông ta xuống núi.
Những bước chân vô tư của chàng Hoàng tử có cội nguồn vương
giả thản nhiên đặt chân trên những nẻo đường của đế đô, nơi mà trước kia dân
chúng đã đặt hương án chào mừng ngày sinh của chàng.
Chàng trai vô cùng kinh ngạc về sự xa xỉ của dân phố thị,
chàng không hiểu tại sao thế nhân lại có thể chìm đắm cười khóc theo những trò
đời, mà theo chàng nhận xét có vẻ ấu trĩ và điên rồ không tả.
Sau hai tháng rong chơi ở thành phố, thấy mãn nhãn những màu
sắc vinh hoa phú quý của trần đời, chàng theo người trưởng đoàn trở về, lòng
không vương một hạt bụi nhỏ, rừng núi gió trăng và kiếp sống hạt nội mây ngàn
tưởng chừng là một thế giới riêng biệt thân yêu của chàng.
Trên đường về hai thầy trò dừng chân bên một bờ suối vốc nước
uống… Khi bất chợt ngẩng mắt lên chàng trai trẻ sững sờ kinh ngạc, chưa bao giờ
chàng trông thấy một thiếu nữ quyến rũ như thế. Trong khoảnh khắc núi rừng trở
nên âm u tẻ nhạt… Một cái gì chợt thức dậy trong lòng chàng… Một sức sống mãnh
liệt bừng dậy khắp mọi nơi, chàng trai tưởng chừng như mình mới mở mắt lần đầu
tiên… Dường như chàng mới thức dậy sau một giấc ngủ nghìn năm mê mệt… Trời xanh
hơn, mây trắng bồng bềnh, cây cỏ lá hoa đều đậm đà mầu sắc một cách kỳ diệu. Thần
ái tình đã bắn mũi tên định mạng. Người trưởng đoàn đã thấy niềm xao xuyến của
người trẻ tuổi… Ông bồi hồi nhớ lại thời thanh xuân của mình và bất giác rùng
mình, cánh chim đại bang vương giả sắp đến ngày ra ràng… Những hốc đá hoang vu
của ông không đủ rộng cho đại bàng dang cánh, ông chỉ thấy lòng đau xót, đắng
cay. Có phải đây là đoạn đường mà ai cũng đã một lần hăm hở bước qua? Và mấy ai
qua đó mà không thân bại danh liệt, nước mắt tràn mặt mày.
Vì thế khi chàng trai trả lúng túng ngỏ ý xin rời đoàn ít
lâu. Ông chỉ im lặng nhìn chàng… Và sau cái nhìn lặng lẽ của ông, con chim đại
bàng liền tung cánh.
Người thiếu nữ đã đánh thức giấc ngủ bình an của chàng thanh
niên quả là một nhan sắc hiếm có, và cũng giống hệt như bao nhiêu mỹ nhân khác,
nàng rất tự kiêu về mình. Chàng trai đã bao lần quý gối trước mặt nàng xin suốt
đời làm kẻ nô lệ, nhưng nàng vẫn lạnh lùng. Song thân cô con gái khám phá ra
nơi kẻ si tình có một sức mạnh vô địch và họ không bỏ qua điều đó. Để lấy lòng
ông bà nhạc tương lai và nhất là người đẹp, chàng trẻ tuổi đã làm quần quật suốt
ngày, phá rừng vỡ núi… Chàng không từ nan một trở ngại nào miễn sao được thấy mặt
nàng là đủ… Chàng cũng mơ hồ cảm thấy mình đã đặt mối đam mê vào một khoảng trống…
hệt như tất cả kẻ si tình khờ dại khác, chàng trai mới lớn này đã hăng say lao
đầu vào bể khổ với tất cả sự vụng dại lẫn thật thà. Niềm hy vọng của chàng sống
leo lét cho đến một ngày kia nhà vua mở cuộc đi săn… qua vùng đất hứa và như một
định luật thiên nhiên, cô gái đẹp nhất vùng đã tìm đến quân vương trẻ tuổi.
Mọi người đã không khám phá ra tài thiện xạ của chàng trai miền
núi… mãi đến khi nhà vua trẻ tuổi của họ ngã gục dưới mũi tên của kẻ tình địch,
thì chàng trai đã nhanh chân chạy mất, lẹ như một con cheo. Chàng chạy trốn như
một tên điên, toàn thân ướt đẫm mồ hơi và vết cào xước của cây rừng… Cho đến
lúc kiệt sức, ngã gục bên bờ suối, chàng mới chợt thấy mình đang ở bước đường
cùng… cuộc đời chàng há không đã chấm dứt rồi sao? Hình bóng mỹ nhân như một
mũi tên cắm sâu vào lòng ngực. Đó là một nỗi niềm đau nhức mới lạ và khó chịu…
Số ngôn từ ít ỏi và chất phác của chàng không đủ để diễn tả nỗi u uất sầu khổ,
chàng chỉ có cảm giác như một con thú rừng bị trúng tên độc và đang thoi thóp
thở những hơi cuối cùng… Chưa đến một năm mà chàng đã đi đến cuối đoạn đường,
chàng trai trẻ hồn nhiên vui tươi của rừng núi đã ngã gục bên kia bờ suối. Con
đại bàng vương giả vừa dang cánh đã gục chết trên cây.
Khi chàng tỉnh dậy chàng không biết mình ở đâu, mê hay tỉnh.
Chàng đang nằm trêm một đệm rơm, và bên bục đá là một vị sư đang ngồi tịnh tọa.
Gương mặt của người dường như phảng phất một nụ cười… Đôi mày của nhà sư bạc trắng
như là một cánh hạc, nhưng màu da lại hồng hào, khuôn mặt ấy có một cái gì vừa
hồn nhiên vừa ngây thơ như trẻ nít. Chàng đưa mắt quan sát vẻ đơn sơ của một
nơi ẩn dật và bắt gặp một rổ khoai nấu chín còn âm ấm, nằm trong tầm tay với của
mình.
Mãi đến chiều hôm sau nhà sư mới xuất định… Người nhìn chàng
trẻ tuối với ánh mắt của một người thân. Chàng trai đọc được niềm thương hại lẫn
sự chế nhạo trong nụ cười của nhà tu. Chàng kính cẩn dâng nước cho ông như một
chú tiểu sơ cơ mới vào đạo. Hai thầy trò không nói với nhau một lời. Trò không
dám mở miệng trước và thầy sau khi uống một ngụm nước đã nhập định trở lại.
Nhìn gương mặt bình an của nhà sư, chàng trai thấy dường như
nỗi thống khổ cay đắng của mình chỉ là một trò chơi trẻ dại. Chàng nhớ lại thời
thơ ấu cùng bọn mục tử chơi đùa, trò chơi thường kết thúc bằng tiếng cãi vã,
gây gổ, lắm khi còn đem đến những màn ẩu đả, phải chờ đến sự can thiệp của người
lớn mới chấm dứt được.
Thuở ấy, chàng đã nhiều lần tự hỏi không hiểu tại sao mình đã
để những quy luật ăn thua giả tạo của trò chơi gây buồn phiền uất hận. Khi từ
giã đoàn mục tử để đeo đuổi mỹ nhân, chàng há đã không hăng say lao đầu vào trò
chơi mới đó sao? Trò chơi vẫn chưa kết thúc… Và chàng thì đã mất hết sức sống.
Thế giới của nhà sư bình an như một mặt nước, có phải vì họ bỏ
cuộc chơi hay đã nắm vững trò đùa không bị nao núng bởi những quy ước giả tạo của
thế gian.
Bảy ngày trôi qua, nhà sư ngoài những giờ tĩnh tọa vẫn im lặng
như một tảng đá. Chàng trẻ tuổi không thể nào chịu nổi nữa… Một hôm chờ lúc nhà
sư vừa xả thiền, chàng tấn công ngay bằng cách kể lại câu chuyện mình cùng những
nỗi u uất, chán chường đang rút mòn sinh khí chàng. Nhà sư im lặng lắng nghe và
khi chàng trai hỏi một câu. Sư chỉ thốt lên hai tiếng "ảo ảnh”. Chàng trai thất
vọng nhiều hơn là tức giận, chàng những tưởng tìm đâu có một lối thoát qua
phong cách thoát tục của nhà tu, nào ngờ sư chỉ buông hai tiếng nhẹ như một làn
gió. Chàng dằng giọng:
- Sao có thể là huyễn hóa được?
Nhà sư bật cười, với tay lấy bình nước trao cho chàng trẻ tuổi:
- Ta khát quá!... Không thể nói nhiều được, con cho ta một ít
nước suối mát.
Chàng trai ôm bình ra suối múc nước. Đến lúc ngẩng mặt lên. Ô
kìa! Chàng có mơ chăng? Mỹ nhân đang đứng bên kia, mắt dáo dác như muốn tìm ai.
Nhác trông thấy chàng, nàng đã nhanh như một con sóc, chạy đến quỳ ôm hôn chàng
khóc tức tưởi…
Chàng trai mềm lòng… Chàng còn được biết thêm rằng sau khi
nhà vua băng hà, quan Thái giám tiết lộ tông tích của chàng và quần thần đang
chờ tôn chàng lên ngôi cửu ngũ.
Và hệt như một chuyện đời xưa, chàng trai được rước về lên
ngôi vua, mỹ nhân làm Hoàng hậu. Họ sinh ra những đứa con kháu khỉnh và đẹp như
tiên đồng ngọc nữ.
Mười lăm năm trôi qua. Sau một trận chiến bại, đức vua bị quân
giặc bắt giam vào ngục đá với bà Hoàng hậu gào khóc phát điên và bầy con chết nằm
la liệt chung quanh…
Nhà vua thấy tim mình như vỡ ra từng mảnh… Những sợi dây mắt
xích, bà vợ điên, đám con chết nằm phanh thây, tất cả đè nặng lên con tim già
nua của ông.
Ngay lúc đó ông bỗng nghe tiếng nói nhẹ nhàng của thiền sư:
- Chỉ múc có một bình nước mà đã hơn nửa giờ… Sao lâu quá vậy
chú?
Chàng trai mở bừng mắt, chàng thấy mình còn đang đứng bên bờ
suối, tay ôm bình nước… Và tóc hãy còn xanh.
Nhà sư mỉm cười:
- Ảo ảnh là thế đó chú ạ!
Từ đó chàng trai không bao giờ rời núi nên không ai biết
chàng tịch lúc nào và ở đâu.
Thế gian như giấc mộng dài.
Sanh không thác lại tay không có gì!
Đời người như giấc chiêm bao.
Nghìn xưa dễ mấy ai mà trăm năm?