Năm
hai mươi tuổi, Vương
Tử
có hơn trăm bạn hữu, tiệc tùng, bù khú thâu đêm.
Năm
ba mươi tuổi, chàng lựa được hai chục tráng sĩ, họ thề nguyền sinh tử có
nhau.
Năm
năm mươi tuổi, chàng trà dư tửu
hậu với hai người, vốn là kẻ tay tả, tay hữu của
chàng.
Năm
sáu mươi tuổi, ông lão âu yếm vuốt mái tóc của bà vợ già móm mém: "Nàng là bạn
tri ân duy nhất của đời ta”.