Lời ngỏ: Có những tình yêu là chẳng bao giờ có lối thoát, những đau đớn như vắt kiệt sinh khí mong manh nhưng chính tình yêu vô vọng ấy lại đem đến cho người ta sức mạnh và ý chí để vượt qua tất cả, để níu giữ họ lại với cuộc sống này, tràn đầy nghị lực và lạc quan để chiến thắng số phận dẫu cho người thương yêu có mãi mãi rời xa. Hãy yêu 1 lần như là ta có thể yêu, cầu mong cho trái tim họ vẫn còn biết yêu và vẫn còn có những nỗi nhớ, những ước mơ được yêu mãi mãi, để thấy rằng cuộc đời luôn là đẹp.
Có một điều nó không bao giờ có thể ngờ được là nó yêu anh. Không phải nhẹ nhàng như cơn gió mát thoảng qua trong tim mà là một tình yêu cuồng điên da diết, như một cơn bão đêm bàng hoàng đọng lại trong nó một vũng sâu chẳng thể nào có thể lau khô, như những giọt nước mắt của nó vẫn còn rơi mãi.
Nó nằm ngước mắt ra ngoài phía cửa sổ, tiết trời mùa hè cháy xém lá chuối mà nó vẫn có cảm giác rùng mình. Sự cô đơn làm nó thấy se lạnh, dù trên trán nó vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi. Nằm trong phòng nhưng nó vẫn cảm giác thấy mình đang bay vi vu ở phía bên ngoài kia, hòa vào những cơn gió mà đuổi theo những cơn gió khác.Sức khỏe nó mỗi lúc một suy kiệt dần, kể từ 13 năm trước, khi các khớp của nó khô cứng lại rồi mất hoàn toàn vận động, nó thành một con bé tàn tật. Sự yếu mềm chỉ đến khi nó gặp anh, người bác sĩ thực tập tham gia chẩn đoán bệnh cho nó. Mỗi giọt nước mắt của nó đến đều ướt đẫm bóng hình anh. Một con bé 17 tuổi nông nổi khờ dại và một người bác sĩ trẻ lạnh lùng ít nói.
Như một ngọn lá non
Co mình trong lạnh giá
Phủ đầy giọt sương mai
Để cơn gió lạnh lùng
Làm chiếc lá rung rinh thêm xao động
Nó chỉ là con bé con ngốc nghếch nên ánh mắt nó tràn đầy hạnh phúc khi biết được rằng người bác sĩ ấy là anh họ xa của nó. Nó thích thú reo lên và thể hiện rõ sự vui sướng khi nghĩ người bác sĩ trẻ đáng mến ấy là anh của mình, điều đó sẽ tồn tại mãi mãi, anh sẽ chẳng bao giờ rời xa nó, nó sẽ tha hồ nhõng nhẽo, mè nheo với anh vì trong sâu thẳm đáy lòng, nó luôn ao ước có được một người anh trai.
Anh thương nó rất mực, anh gọi nó là "nhóc" và luôn ở bên nó trong mỗi cơn đau. Có những lúc nó nghĩ buồn miên man, chỉ mong được dựa vào vai anh nương tựa. Một điều nó không thể ngờ là nó yêu anh, điều đó một nửa giết chết con tim đau đớn của nó, một nửa lại làm cho ý chí của nó bừng sống dậy. Bình thường, nó lạc quan vui vẻ, nó ca hát, vẽ tranh, làm thơ và cười nói với tất cả mọi người nhưng có những lúc nghĩ đến anh, nó trở lên yếu đuối hơn bao giờ hết. Nó thấy mình tham lam ích kỉ khi chỉ muốn giữ anh ở mãi bên mình, cho riêng một mình. Tình yêu rất biết cách làm cho người ta đớn đau.
Cơn gió vô tình nhưng vẫn cứ lướt qua
Cho chiếc lá rung rinh nhưng mong manh run rẩy
Chiếc lá lạnh lùng, chiếc lá cô đơn
Nhưng vẫn còn mong quấn quít bên gió
Anh hết kì thực tập nên thôi đến thăm nó để chuyên tâm vào làm luận án tốt nghiệp. Nó nhớ anh, muốn được chạm vào anh, muốn nói với anh là nó thích anh nhiều đến như thế nào. Nó mong manh, yếu đuối mà sức khỏe lại mỗi ngày một sa sút. Anh được học bổng đi tu nghiệp ở nước ngoài, nó nửa mừng cho anh, một nửa lại muốn anh ở lại, nó muốn anh ở bên nó mãi. Nhưng nó biết mình không nên và không thể... Nó tuyệt vọng, mừng cho anh mà vẫn đầy lưu luyến.
Nó nói với anh về những vùng đất xa xôi mà nó chỉ có thể đến trong tưởng tượng. Nó nói về loài hoa mẫu đơn mà nó chưa từng được nhìn thấy nhưng lại rất thích vẽ chúng. Nó nói về những đỉnh núi cao quanh năm phủ đầy tuyết trắng, những bãi biển sóng vỗ rì rào. Nó là bờ cát, khai sinh từ vạn lần sóng gió, còn anh là ngọn sóng bạc đầu dữ dội ngoài xa khơi, cùng một vùng trời mà vẫn muôn ngàn xa cách.
- Anh ơi! Anh có thích nhóc không?
- Thích. -anh cười, khẽ xoa đầu nó, cốc lên trán nó vẻ trách móc. Dường như anh đã quên mất rằng bây giờ nó đã 23tuổi, chứ không như 3 năm trước, ngày nó gặp anh.
- Nếu có kiếp sau..... - Nó ngập ngừng, giọng nó nghẹn lại
- Kiếp sau làm sao hả nhóc?
Nó lặng im không đáp, làn da nó xanh xao gầy yếu, mái tóc đen dài đã trở nên xơ xác qua những lần điều trị. Khuôn mặt nó hốc hác, cái tráu dô bướng bỉnh cùng với chiếc răng khểnh làm cho khuôn mặt nó có vẻ tươi vui nhưng ánh mắt thì vẫn buồn rười rượi. Nó bảo anh hứa mang về cho nó một chiếc lá phong thu màu đỏ. Đó là điều đầu tiên nó yêu cầu ở anh, cũng là lần đầu tiên, nó bắt anh hứa một điều gì đó. Còn anh, anh muốn nó cố gắng chiến thắng bệnh tật và lạc quan sống đến lúc anh trở về.
Xa cơn gió, chiếc lá bỗng trở nên héo hon úa vàng
Và mong manh dưới nắng và mưa
Nhưng chiếc lá vẫn còn chưa muốn rơi rụng
Muốn được quyện vào làn gió
Dù cho đó là phút cuối rụng rời
Những năm anh ở nước ngoài, thỉnh thoảng anh cũng gọi về cho nó, đôi khi thì hỏi thăm qua mẹ nó. Nó hiểu anh không thuộc về mình nhưng trong lòng vẫn sáng mãi lòng tin yêu và hi vọng. Nó vẫn cố gắng để đợi anh quay trở lại để coi anh như một người anh trai và cố gắng chiến đấu với tử thần chỉ vì lòng tin và lời hứa cùng với anh. Nó là con bé kiên cường và bệnh tật không làm cho nó lùi bước thế nhưng căn bệnh vẫn cướp đi dần mòn cuộc sống từ lâu đã chẳng còn bình thường của nó.
Ngày anh về nước rồi đến thăm nó là ngày sinh nhật nó tròn 26 tuổi, anh hứa sẽ mang đến cho nó một điều bất ngờ. Và nó đã choáng váng thực sự khi anh nắm tay một cô gái dẫn đến cùng. "Đây là chị dâu tương lai của em". Trời đất trên đầu nó quay cuồng và như đổ sập, chỉ còn lại một màu tối đen trước mắt khi thấy nụ cười tươi của "chị dâu tương lai", nó ngất xỉu. Mẹ nó than vãn với anh là gần đây nó hay bị ngất xỉu thường xuyên như thế, anh buồn nhưng anh vẫn không hiểu, điều thực sự làm cho nó gục ngã là gì. Anh đã quên không cúi đầu nhặt lại chiếc lá cuối mùa rơi trên con đường anh vẫn dẫm chân lên khi đang ngẩng đầu ngắm trời xanh mây trắng. Đêm ấy, nó có một giấc mơ kì lạ. Nó thấy các thiên thần đến đón nó đi nhưng nó vẫn cầu xin cho các thiên thần được ở lại thêm một ngày nữa, để được gặp anh....
Cơn gió vô tình thổi chiếc lá rơi
Nhưng cơn gió không mang theo chiếc lá bay đi
Mà bỏ chiếc lá ở lại
Bỏ quên trên vỉa hè quên lãng
Nó cứ lặng lẽ đợi chờ, lặng lẽ nhớ thương anh cho đến ngày "chị dâu tương lai" của nó gọi điện báo ngày cưới. Nó vui cười chúc phúc anh chị để dối lừa che giấu đi một bầu trời đang sụp đổ bên trong, nó hạnh phúc thay cho anh. Nó quên đau mà gấp cả 160 bông hoa hồng làm quà cưới cho anh chị bằng những giọt nước mắt với đầy những thông điệp yêu thương chúc phúc. Nó biết mình yêu anh và nó biết nó cần phải yêu thương cả chị, người đang làm cho người nó yêu được hạnh phúc. Ai cũng hiểu, chỉ một người không hiểu nhưng nó đã cười, cảm ơn anh vẫn còn coi nó là em gái.
Nó chơ vơ một mình trong ngày cưới anh, cả gia đình lên thành phố dự lễ cưới. Mọi người khen cô dâu đẹp làm lòng nó đau như thắt lại, nó biết mình sẽ chẳng bao giờ có thể bên một người nào trong chiếc váy trắng như thế. Dẫu chỉ là đeo lấy một chiếc nhẫn lỏng lẻo vào ngón tay áp út để buộc chặt một đời người, thì đó vẫn là một ước mơ vời xa, đẩy nó đến trơ lỳ khô cạn. Nó đã yêu anh quá nhiều.
Rồi chị báo tin cho nó là đã mang thai. Nó lại thức suốt đêm đan mũ và áo cho đứa trẻ chưa thành hình hài. Việc đó với nó khó gấp hàng chục lần người bình thường, đau đớn và mệt mỏi nhưng nó vẫn làm và dỗ mình bằng những niềm vui khi nghĩ đến đứa trẻ và anh. Đứa trẻ chào đời, nó lại yêu thương đứa trẻ ấy như con mình, tình yêu dành cho anh khiến nó đã yêu thương cả chị - một người chỉ biết cười với nó một cách xã giao, một đưá trẻ mà nó chưa từng được ngửi hơi ấm, tất cả chỉ vì một người đàn ông chỉ luôn coi nó là em gái. Nhưng nó vẫn yêu và thương, vẫn cầu mong cho anh chị được yên ấm bền lâu.
Anh vẫn thế, vẫn hết lòng với cả gia đình nó và vẫn ghé đến với nụ cười trầm ấm. Anh vẫn đi bên cạnh cuộc đời nó như một người anh, cho nó cái nắm tay và cái xoa đầu rất nhẹ. Nó vẫn kiên cường để sống, vẫn yếu mềm và bật khóc mỗi khi nhớ về anh. Nỗi nhớ trong nó chẳng thể nào có thể dứt bỏ. Nó chỉ ao ước rằng mình còn được sống để còn có những giấc mơ khi tỉnh giấc về anh.
Đêm qua nó mơ một giấc mơ, nó mặc chiếc áo len hồng, cùng với chiếc mũ và khăn len màu trắng, đi giữa rừng cây giữa mùa thu đỏ lá. Nó chạy đến bên anh mà đôi chân nó run run khuỵu ngã. Anh đỡ lấy nó, xiết lấy nó trong vòng tay thật chặt. "có anh ở đây rồi, nhóc đừng sợ". Má nó ươn ướt thì đôi bàn tay ấm lau đi từng giọt nước mắt nó tuôn rơi. Nó vẫn thấy đôi bàn tay vỗ về phía sau lưng mình và muốn mãi chìm vào giấc ngủ. Nó biết rằng đây chỉ là một giấc mơ như những chiếc lá đỏ trên đầu cũng sẽ sớm rơi rụng như sinh mệnh nó vốn mong manh. Nó cũng vòng tay ôm chặt lấy anh, nó biết mình không được phép nói ra, nhưng nó tự nhủ lòng mình "chỉ là mơ thôi mà" khiến nó bỗng nhiên buột miệng nói:
- Đến bao giờ......em...... mới hết...yêu anh?
Nước mắt nó lăn dài trên gò má, nó khóc nấc lên hờn dỗi khi thấy vòng tay anh ôm càng chặt. Nó không ý thức được rằng người đang ôm nó vào lòng, lau đi những giọt nước mắt nó là mẹ. Còn anh giờ này, đang say giấc bên một người khác, một người mãi mãi chẳng bao giờ có thể là nó. Người chẳng bao giờ hiểu được trái tim nó đang thương nhớ về ai.
Tại sao em nhớ anh chẳng thể nào dứt bỏ
Như một người yêu đợi người lính tiền phương
Như người góa phụ cô độc với khói hương
Gào khóc một mình mà sang sông không nỡ
Sao em yêu anh như hoa quỳnh kia nở?
Ngào ngạt hương trong đêm tối âm thầm
Giống như sự tích tình yêu một ngàn năm
Đến khi nhắm mắt rồi người đời mới kể
Chuyện tình yêu chẳng có gì không thể?
Sao chỉ riêng em vẫn chẳng thể nào quên?
Chẳng thể nhắm mắt chọn lối đi bình yên
Cả cuộc đời em vì anh mà dang dở.
Nếu thực sự riêng mỗi người một nửa
Em chọn người nào thay thế được không anh?
Dù cho khấp khểnh, dù cho là chênh vênh
Dù cho con tim không cùng chung nhịp đập
Trái tim em vẫn từng cơn đau thắt
Nhớ một ngày nào tiễn biệt giữa mùa ngâu
Nếu thực sự mình chẳng phải của nhau
Sao em nhớ anh chẳng thể nào dứt bỏ?