Có
một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về
để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui, không hề hạnh
phúc.
Một
hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật quý giá, vàng
bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông ta quyết định chỉ cần
ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc thì ông sẽ tặng cả bao của cải
cho người đó.
Ông
ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người nông dân nói
với ông rằng nên đi gặp một vị Đại sư, nếu như Đại sư cũng không có cách nào thì
dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không ai có thể giúp ông
được.
Cuối
cùng cũng tìm gặp được vị Đại sư đang ngồi thiền, ông ta vui mừng khôn xiết nói
với Đại sư: "Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi đều ở trong cái bao
này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được hạnh phúc thì cái bao này sẽ là
của ngài".
Lúc
ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị Đại sư nhân lúc ấy liền tóm lấy cái
túi chạy đi. Phú ông sợ qua, vừa khóc vừa gọi đuổi theo: "Tôi bị lừa rồi, tâm
huyết của cả đời tôi".
Sau
đó vị Đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa nhìn thấy cái
bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà nói: "Tốt quá rồi!". Vị
Đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi: "Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc
không?" - "Hạnh phúc! Tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc
rồi!".
Lúc
này, vị Đại sư cười và nói:
"Đây
cũng không phải là phương pháp gì đặc biệt, chỉ là - Con Người đối với tất cả
những thứ mình Có đều cho rằng sự tồn tại của nó là Đương Nhiên - cho nên -
Không cảm thấy hạnh phúc.
***
Cái Mà Ông Thiếu ... Chính Là Một Cơ Hội Mất Đi!
***
Ông Đã Biết Thứ Mình Đang Có Quan Trọng Thế Nào Chưa?
Kỳ
thực cái bao ông đang ôm trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có
còn muốn đem tặng nó cho tôi nữa không?".
Câu
chuyện thú vị này khiến nhiều người trong số chúng ta chợt nhận ra bản thân mình
trong đó. Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ
luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm chí nhìn mà
không thấy nó?
Con
người luôn quan tâm, hoài niệm thứ đã mất song lại không biết trân trọng những
thứ mình đang có, đang sống trong hạnh phúc mà không biết mình hạnh phúc. Có lẽ,
đó chính là bất hạnh lớn nhất của con người và cũng là nguyên do khiến hạnh phúc
cứ mãi vô hình.
Ông
trời cho ta khả năng nhìn thấy, thì sẽ sắp xếp cho ta những bài học về sự mất
đi, mất đi để có thể nhìn thấy. Nhìn thấy hạnh phúc mình đang nắm
giữ!
2.CÂU
CHUYỆN THỨ HAI:
Vị
vua nọ đang đi công du trên một chiêc tàu thì gặp cơn bão lớn. Gió to, sóng dữ
gầm thét như muốn quật đổ những cột buồm và nuốt chửng con tàu. Một người trong
đoàn tùy tùng nhà vua trước đây chưa từng ra biển nên vô cùng hoảng sợ. Anh ta
khóc thét lên trong nỗi sợ hãi và mỗi lúc một to hơn. Không ai trên tàu có thể
trấn an anh ta được.
Trong
con giận dữ nhà vua hét lên:
-
Có ai ở đây có thể làm cho tên hèn nhát kia câm miệng lại được không?
Ngài
hỏi đến lần thứ ba, vẫn không một ai trong đám cận thần lên tiếng. Cuối cùng, có
một người bước ra - ông ta là một hành khách trên tàu.
-
Tôi nghĩ là tôi có thể khiến cho anh ta im lặng nếu tôi được toàn quyền làm điều
đó.
Một
thoáng do dự, nhưng vì nóng lòng muốn biết cách của người hành khách đó nên nhà
vua ra lệnh:
-
Làm ngay đi! Ta cho phép nhà ngươi.
Người
khách liền ra lệnh những người lính ném anh ta xuống biển. Rơi xuống biển lạnh
giá đầy sóng lớn, anh ta gào lên khiếp sợ và vùng vẫy trong hoảng loạn, cố tìm
mọi cách ngoi lên mặt nước. Ít giây sau, người khách cho thả phao kéo anh ta
lên. Khi bám được thành tàu, dù mệt rũ rượi và nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng,
nhưng anh ta đã hoàn toàn im lặng.
…
Quá
ngạc nhiên và ấn tượng về những gì vừa diễn ra, nhà vua bèn hỏi người khách lạ
tại sao anh ta có thể biết trước được như vậy. Người khách đáp:
-
Chúng ta không bao giờ nhận ra những điều bình dị mà quý giá đang có trong mọi
tình huống, cho đến khi chúng ta rơi vào một tình trạng thực sự tồi tệ hơn.
Chúng ta chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh
mất hoặc sắp sửa mất nó.