Mới
ba mươi phút trước đây, tôi còn hoài nghi về quyết định của chính
mình.
Đi
ăn cưới bạn trai cũ cần rất nhiều sự dũng cảm, nhất là khi chỉ mấy năm qua tôi
đã béo lên hơn mười lăm ký. Tuy nhiên suy đi tính lại hồi xưa yêu nhau tôi chưa
từng gặp bố mẹ anh, cũng chẳng mấy khi đi chơi chung với bạn bè anh, nên cuối
cùng tôi vẫn quyết định giả vờ mình rất tự tin thoải mái, ăn mặc trang điểm thật
đẹp để bước vào hội trường này.
***
Mươi
năm trước hồi mới tốt nghiệp đại học, tôi yêu anh ấy hơn một năm, hồi đó yêu
nhau chẳng cãi cọ hờn giận gì mấy, anh ấy là một người yêu rất tuyệt vời, mỗi
tội sau này anh ấy đã bỏ tôi mà không hề có lý do gì rõ
ràng!
Đám
cưới thường cũng giống nhau, theo trào lưu đang là mốt mấy năm nay ở Đài Loan,
mở đầu đám cưới thường là chiếu lên cho quan khách xem hình ảnh từ nhỏ của cặp
uyên ương (có một số tấm ảnh tôi đã từng xem), rồi chiếu đến bộ ảnh cưới, tôi
thấy những trò ấy nhạt nhẽo và tầm thường, cho đến lúc MC tuyên bố, hôn lễ tối
nay sẽ có một trò chơi dành cho quan khách:
-
"Hôm nay chúng ta hy vọng cô dâu chú rể có được những lời chúc mừng đặc biệt
nhất của những bạn bè người thân tới dự đám cưới, chúng tôi sẽ gắp thăm để lựa
chọn một số người trong số khách mời hôm nay đứng lên sân khấu, kể về mối quen
biết của họ với cô dâu hoặc chú rể, rồi kể một kỷ niệm sâu sắc mà họ có với cô
dâu chú rể”.
Quen
biết? Thôi thế là đẹp mặt rồi, quanh đây toàn người quen của cô dâu chú rể, tôi
làm sao có thể tự nhận tôi là đồng nghiệp cũ, hay là bạn học hồi Tiểu học hay
bạn học bất kỳ giai đoạn nào của anh? Bởi sẽ ngay lập tức bị lật tẩy. Nhưng tôi
sẽ lên sân khấu nói, tôi là người yêu cũ của chú rể
sao?
Cả
hội trường náo nhiệt hẳn lên, nhưng sự xôn xao của họ khác hẳn sự sợ hãi của
tôi, mọi người có vẻ rất thích thú với trò chơi này. Thế là suốt bữa tiệc cưới,
cùng với những món ăn được dọn lên bàn tiệc, cũng lần lượt có những người quen
biết, thân thiết khác nhau của cô dâu chú rể đứng lên chúc mừng hôn
lễ.
Còn
tôi mồ hôi lạnh chảy dầm dề. Tôi cầu xin, tôi mong đêm nay mau kết thúc trước
khi tên tôi được xướng lên. Hoặc nếu nghe thấy tên tôi được xướng lên, tôi sẽ bỏ
chạy!
Những
người lên sân khấu, có người khóc vì hạnh phúc, có người pha trò kể kỷ niệm xấu
hổ của cô dâu chú rể, nhưng nói chung đều là những câu vô
hại.
Đến
lúc có một phụ nữ xinh đẹp lên sân khấu, gương mặt trang điểm vừa khéo, làm nổi
bật làn da tuyệt đẹp, mặc một bộ váy duyên dáng làm nổi bật đường cong đẹp của
cơ thể. Chị vừa mở lời, cả hội trường bỗng dưng lặng
phắc:
-
"Tôi là vợ cũ của chú rể!” – Người phụ nữ đẹp nói.
-
"Chú rể là một người đàn ông tốt, tốt với tôi, tốt với cả gia đình tôi, với cả
bạn bè đều sống rất tốt. Tôi nhớ nhất là việc, anh ấy thường nói với tôi, nói
rằng, anh yêu em bởi vì em đẹp quá. Nhưng điều làm tôi đau khổ là bởi, chỉ sau
khi cưới nhau một năm, anh ấy đã đòi li hôn, vào lúc mà tôi vẫn còn vô cùng yêu
anh...”
Tôi
nhớ lờ mờ trong ký ức, lúc yêu tôi vào thời điểm mười năm trước, anh đúng là đã
vừa li hôn vợ, nhưng tôi có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được là, vợ cũ của
anh lại xinh đẹp đến thế.
Dù
người phụ nữ xinh đẹp này sau đó đã lịch sự chúc mừng đôi vợ chồng mới, nhưng
không khí của cả hội trường đều chùng xuống, đó đây những tiếng rì rầm bàn
tán.
Chủ
hôn muốn phá tan bầu không khí ngại ngùng, bèn vội vã gọi luôn tên một ai đó
trong danh sách khách mời, và dưới bàn tiệc bước lên một phụ nữ rất năng động,
tóc ngắn lanh lợi, bề ngoài như vẻ một lãnh đạo cao cấp của một công ty liên
doanh:
-
"Tôi là Subrina, nếu đoán không nhầm, thì tôi là bạn gái cũ thứ hai của chú
rể.”
Gay
cấn đây, giờ thì đến lượt tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Hóa ra ngồi đây đâu
phải có mỗi mình tôi là lo ngay ngáy, giờ thì tôi không sợ nữa vì không còn bị
lạc lõng. Nhưng bây giờ tôi bắt đầu tò mò, không rõ chú rể đang cảm thấy thế
nào. Nên tôi nhỏm lên ngó sang bàn cô dâu chú rể, nhưng thấy gương mặt anh bình
tĩnh, vui vẻ. Và tôi cũng ngắm kỹ cô dâu, nếu so sánh với người vợ cũ và bạn gái
cũ, thì người phụ nữ mặc áo cưới kia thua kém rất nhiều về nhan sắc và ngoại
hình.
-
"Tôi và chú rể từng có thời gian rất mặn nồng với nhau, nhưng điều làm tôi ghi
nhớ nhất là câu nói của anh ấy, anh ấy thích nhất là sự thông minh của tôi.
Nhưng, tôi không hiểu lý do vì sao, hồi ấy cuối cùng anh lại bỏ
tôi.”
Nghe
đến đây, cả hội trường không nén được, ầm ĩ hết cả lên, bởi không ngờ cùng một
kịch bản ấy, chú rể bỏ vợ, rồi chú rể bỏ người yêu đều cùng một kiểu. Thế thì
cái đám cưới này rồi sau ra sao, liệu có hạnh phúc được như những lời chúc của
khách khứa chăng?
Nghe
hai khách mời nói, trong trí nhớ của tôi quay lại thuở yêu đương mười năm trước.
Thấp thoáng tôi nhớ, hình như anh cũng đã thường nói với tôi một câu nói nào đó,
mà giờ ngay lập tức tôi chưa thể nhớ ngay ra...
-
"Maria Trần!” – Vào lúc tôi đang mông lung hồi tưởng, tôi nghe thấy ai gọi to
tên tôi, tôi bất giác đứng dậy.
-
"Tôi đây!” – Tôi buột mồm đáp, rồi nhận ra người gọi tên tôi không phải là ai
khác, mà chính là chủ hôn. Phản ứng bản năng khiến tôi đứng đờ ra, quên mất mình
đã định chạy trốn nếu bị gọi đến.
Vào
lúc tôi ngại ngùng không biết nói gì về mối quan hệ giữa tôi và chú rể, bỗng chú
rể đứng lên, và bước tới sân khấu.
-
"Tôi nghĩ, tôi cần phải nói một chút về những mối tình mà tôi đã từng trải qua!”
– Chú rể nói, cả hội trường lặng thinh chăm chú.
-
"Mười năm trước tôi lần đầu tiên cưới vợ, tôi yêu một người phụ nữ xinh đẹp, tôi
nghĩ rằng, một cô gái đẹp là thứ quý giá quan trọng nhất trên đời mà tôi muốn
tìm kiếm. Nhưng rồi, tôi nhận ra, nhan sắc không hề là mục tiêu đời tôi, nên tôi
chọn cách là ra đi, và quyết định sẽ không bao giờ hấp tấp cưới vợ nữa, sẽ lựa
chọn nửa kia của đời mình thật cẩn thận.
Khi
tôi yêu Subrina, tôi thấy chuyên môn và tài năng, sự thông minh nhạy bén của cô
ấy hỗ trợ tôi rất nhiều mặt, thế nhưng khi tôi nhận ra, sự giỏi giang của cô ấy
trở thành áp lực dành cho tôi, tôi lại phải chọn cách là chia
tay.
Sau
cô ấy, tôi bị cuốn hút bởi người phụ nữ nội tâm sâu sắc và có chung sở thích, và
tôi đã yêu Karen. Thế nhưng vào thời điểm đó, tôi phát hiện ra mình bị ung thư,
trên đời này tất cả mọi thứ đã trở nên vô giá trị với tôi, nên tôi đã bỏ cô
ấy.
Sau
mấy năm trời chiến đấu với bệnh ung thư, tôi bỗng nhận ra, cái tôi cần nhất ở
nửa kia chính là họ phải ở bên tôi, đừng bỏ rơi tôi. Chứ không phải là họ đẹp,
họ thông minh tài giỏi, hay họ sâu sắc tâm hồn. Và thế là, tôi đã lựa chọn vợ
tôi bây giờ!”
Nghe
tới đấy, tất cả khách mời trong tiệc cưới đều vỗ tay như sấm, tôi thấy ngay cả
người vợ cũ và người yêu cũ của anh ấy đứng dưới cũng khẽ mỉm cười, như đã hiểu
những gì mà anh lựa chọn.
Và
giây phút ấy, không hiểu sao mắt tôi đẫm lệ, vì tôi đã nhớ ra câu anh ấy hay nói
với tôi ngày xưa. Và tôi quyết định, im lặng rời khỏi hôn lễ của
anh.
-
"Anh yêu vóc dáng mảnh mai cân đối của em biết bao!”
Mười
năm trước, anh ấy đã nói thế... Bây giờ làm sao tôi dám bước lên để nhắc về lời
khen ngợi ấy...
- Kết
luận:
Chỉ
ta mới biết ta đang tìm nửa kia là ai, là người như thế nào. Nhưng nếu đã chọn,
thì nhớ đặt niềm tin vào lý do mà ta đã lựa chọn
họ.