Ngày thi đầu tiên của học kỳ thứ nhất, tôi hoàn
thành bài thi sớm nên quyết định gọi cho anh.
- Em tan học sớm. Anh ghé đón em được
không?
- Được. Chờ anh 5
phút.
- 5 phút á? Nhà anh nằm kế bên trường em
mà?
- Nhưng anh phải chuẩn
bị...
- Rồi. Nhanh lên nghe
anh.
2 giờ trưa, nắng chói chang. Tôi đứng dưới tán cây
và tự quạt mát cho mình. 5 phút trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Tôi bực bội liếc xem đồng hồ đeo tay.
10 phút... anh vẫn chưa tới... hổng lẽ anh gặp tai
nạn gì sao?
15 phút... cuối cùng anh cũng xuất
hiện.
- Sao anh tới trễ quá
vậy?
Dường như anh không bận tâm đến vẻ khó chịu của
tôi, trả lời tỉnh bơ:
- Ờ... anh... đang xem
tivi.
- Xem tivi? Sao anh không tắm rửa hay ăn uống gì đó
luôn trước khi ra đây?
Tôi không biết phải nói gì hơn ngoài câu cay cú đó.
Tôi không nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm mà anh đưa sang, chỉ đứng đó trân mắt nhìn
anh giận dữ.
- Anh xin lỗi.
Đó là lần đầu tiên anh nói tiếng "xin lỗi" với tôi.
Anh là dạng con trai không bao giờ nói tiếng "xin lỗi" với một người con gái.
Tôi nhìn anh. Cơn giận nguôi dần. Im lặng, tôi cầm lấy mũ bảo hiểm và ngồi lên
xe.
***
Anh luôn luôn là như thế, không một lời giải thích,
không phân trần, không cãi cọ. Điều duy nhất anh làm là... nói lời xin lỗi.
Nhưng với tôi, mọi chuyện không thể đơn giản được giải quyết chỉ bằng một lời
"xin lỗi". Tôi chưa bao giờ yêu cầu anh giải thích. Anh thú nhận, đó là lần đầu
tiên anh nói tiếng xin lỗi với một người con gái. Vậy đã đủ. Nhưng mà, từ đó về
sau, khi anh nói "xin lỗi" thì tôi hiểu rằng điều đó có nghĩa là: "Em đừng nói
nữa."
***
Đến lần xin lỗi thứ 59, tôi bật
khóc.
- Anh sẽ không phải nói lời xin lỗi với em lần nào
nữa đâu. Khi mà anh không thể thay đổi, em cũng không thể cho anh cơ hội mãi
được. Thật tuyệt vọng khi nghĩ rằng mọi chuyện có thể khác đi. Anh ôm lấy tôi và
nói câu xin lỗi thứ 60. Anh không hiểu cảm giác của tôi. Vẫn không cho tôi bất
kỳ lời giải thích nào cả. Tôi chợt thắc mắc, phải chăng anh đang giấu tôi điều
gì đó.
- Có chuyện gì xảy ra với anh thời gian gần đây
vậy?
- Không có gì.
- Nhưng anh trông lạ
lắm.
- Đâu có đâu.
- Anh có thể cho em một câu trả lời nào khác được
không? Anh có hiểu rằng em rất lo lắng và bất an. Anh còn xem em là bạn gái của
anh nữa không?
- Anh xin lỗi.
- Em không muốn nghe anh nói tiếng xin
lỗi.
Rồi tôi cúp máy. Và anh không hề gọi lại. Tôi nghĩ,
có lẽ chúng tôi nên... chia tay thì hơn.
***
... Anh nói xin lỗi lần thứ
99...
Kể từ lần đó, tôi không gọi điện cũng không đến tìm
anh nữa. Thỉnh thoảng tôi nhận được những cú phone lạ. Nhưng lúc bắt máy, đầu
dây bên kia lại không lên tiếng. Có lẽ đó là anh. Tại sao anh không nói gì
cả?
Một tháng sau, tôi bỗng dưng nhớ anh da
diết mà không biết tại sao. Không thể cưỡng được, tôi ghé sang trường
tìm anh.
- Xin lỗi, hôm nay XOXO có đến lớp
không?
- Mình e là cậu ấy bỏ học
rồi.
- Hả? Tại sao lại vậy? Anh ấy nghỉ học lúc
nào?
- Cậu ấy không đến trường hơn một tháng nay
rồi.
- Ơ... cám ơn bạn.
Một tháng? Có chuyện gì vậy. Tôi phóng về nhà và
gọi ngay cho anh.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp."
Gọi đến
số nhà cũng
không có người bắt máy. Chẳng lẽ gia đình anh chuyển nhà? Thật không thể tin
được, anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tôi mà không để lại bất kỳ dấu vết
nào. Tôi bắt đầu thấy quẫn trí. Bất ngờ điện thoại tôi reo vang. Là đứa bạn thân
của tôi, đồng thời là "tiểu đệ" của anh.
- Ê, bà đang ở đâu vậy? XOXO nằm viện
rồi.
- Thật sao?
- Phải, anh ấy đang ở bệnh viện. Bà tới ngay
đi.
- OK.
Tôi phóng như bay đến bệnh viện, hỏi số phòng rồi
chạy ào lên. Anh nằm đó, tái xanh và bất động. Chỉ đưa mắt nhìn tôi không
nói.
- Chuyện gì xảy ra cho anh vậy? Sao anh không liên
lạc với em?
Anh vẫn không trả lời.
- Hãy trả lời em đi... Sao anh không nói gì hết
vậy?
Có giọt nước mắt lăn dài trên má và anh dồn hết
chút sức tàn còn lại trong cơ thể để nói với tôi một
câu...
- Anh xin lỗi.
Và rồi anh nhắm mắt lại vĩnh
viễn.
- Đừng đùa nữa... tại sao lại nói xin lỗi em...
đừng... đừng xin lỗi, anh hãy mở mắt ra đi... trả lời em
đi...
Tôi gục xuống bên giường và khóc như
mưa.
- Tại sao anh chỉ nói lời xin lỗi?... Tại sao anh
không giải thích cho em hiểu? Em không tha thứ cho anh đâu... Hãy mở mắt ra nhìn
em này... Em van anh, mở mắt ra nhìn em đi...
Đó là lời xin lỗi thứ
100.
Anh thật sự chưa từng rời bỏ thế giới này. Anh vẫn
hiện về trong những giấc mơ của tôi. Vẫn cười đùa với tôi và vẫn gọi tôi hai
tiếng "bé yêu"... có điều... anh không cần nói tiếng xin lỗi với tôi thêm lần
nào nữa.
***
Một tháng sau, mẹ anh đến tìm và đưa cho tôi một
chiếc hộp, trong ấy đựng 100 tấm ảnh của anh. Mỗi bức ảnh là một câu chuyện, là
lời giải thích muộn màng cho những điều tôi vẫn luôn thắc
mắc.
"Lần thứ nhất, Bé yêu ạ, anh thật lòng không cố ý
đến trễ. Nhưng ngay khi bước chân ra khỏi nhà, trái tim anh nhói lên đau đớn và
khiến anh quỵ ngã. Căn bệnh quái ác vẫn hành hạ anh hằng ngày. Nhưng anh đã hứa
với em thì anh nhất định phải đến và anh đã đến rồi. Chỉ là... anh không đủ can
đảm nói với em sự thật. Hãy tha lỗi cho anh!
Lần thứ hai...
Lần thứ ba...
Lần thứ 100, Bé yêu ạ, anh thật lòng không muốn bỏ
em ở lại một mình trên thế giới này đâu. Nhưng phải thế thôi, có lẽ Thượng Đế
không muốn cho anh cơ hội được nói tiếng yêu em. Không cho anh cơ hội được nắm
tay em trong ngày cưới. Em là người con gái đầu tiên anh nói lời xin lỗi. Và
cũng là người con gái đầu tiên anh muốn được sống cùng trong cả quãng đời còn
lại. Hãy tha lỗi cho anh vì đã không thể ở đó để mang lại hạnh phúc cho em...
hãy hứa với anh đi... em đừng khóc. Anh không muốn em phải rơi lệ vì anh đâu...
yêu em rất nhiều. XOXO”.
Tấm hình cuối cùng chụp anh trong bệnh viện. Mặc dù
anh trông rất yếu nhưng nụ cười nở trên môi anh tươi tắn hơn bao giờ
hết.
Làm sao tôi không khóc cho được? Khi mà, vào lúc
anh cần đến tôi nhất... tôi lại không có ở đó. Tôi ôm tấm ảnh vào lòng, nước mắt
rơi lã chã khi tôi thì thầm với linh hồn anh.
- Em xin lỗi.