Tôi nói với Ly, khi lần đầu chúng tôi gặp nhau: "Dù
thế nào tôi cũng sẽ đợi V, sẽ đợi....".
Ly nói: "Anh là một thằng đàn ông điên vì tình,
Thành ạ!".
***
Phải, Ly nói đúng. Tôi là thằng đàn ông điên loạn.
Không phải theo nghĩa một kẻ điên đơn thuần. Mà đó là việc tôi cứ yêu đi yêu lại
V. Và tha thứ cho những lỗi lầm của cô ấy.
Những ngày tháng ấy. Những tháng ngày có V. Tất
nhiên là đẹp lắm trong ký ức của tôi. Một thằng đàn ông có thể thốt lên câu "chờ
đợi" thì không cần phải kể nó ra sao. Cảm xúc tình yêu trong cuộc đời cũng giống
như hạt muối trong bữa ăn. Nếu trong nỗi nhớ, ý nghĩ, ký ức của chúng ta, không
có bóng hình ai đó. Thì cuộc đời ta đang sống cũng như bong bóng xà phòng mà
thôi.
Có những tháng ngày vét cạn nỗi nhớ. Nhưng không có
lấy một hình bóng nào để nhớ. Đó sẽ là những tháng ngày phải được lãng quên. Vì
chúng ta đã hoang phí cả một quãng đời.
Passcal từng nói "Con người không nhìn thấy hư vô
che phủ mình...". Nhưng tôi đã nhìn thấy hư vô khi con tim yếu đuối chất đầy nỗi
đau. Giống kiểu khi chúng ta mất đi một người nào đó, rồi mới biết quý, biết họ
quan trọng với chúng ta đến nhường nào. Thì khi đó, bạc bẽo, thờ ơ, lạnh nhạt.
Thì khi đó, vô tình, cám dỗ, bon chen. Thậm chí cả tiền bạc. Sẽ biến thành phù
du.
Điều đau đớn nhất trong tình yêu không phải là chia
ly. Cũng không phải là khi mất người yêu thương. Mà đó là việc một ngày chúng ta
nhận ra mình cũng chỉ là phù du trong ai đó. Nhưng với tình yêu, việc nhận ra là
chưa đủ để nó có thể chết đi vĩnh viễn. "V sẽ trở về", "Chỉ là nhất thời", "Chỉ
là cơn say nắng"... tôi đã nghĩ như thế. Và những tháng ngày chờ đợi được khắc
tên của hi vọng.
Ly đến với tôi vào một ngày nắng ấm. Nhưng lạnh lẽo
và băng giá vẫn phủ trùm lấy trái tim. Đó là một nghịch lý. Mà ở đời, nghịch lý
là thứ chẳng bao giờ biết tới xa xỉ. Là yêu nhau mà phải chia ly. Là làm người
tốt mà chỉ nhận lại những điều cay đắng. Là đứng giữa đám đông mà cảm giác cô
đơn vẫn bao phủ. Là việc bạn nhớ một người mà không bao giờ họ nhớ mình, vân
vân.
Ly như ánh nắng của mùa xuân. Rọi vào bức tường phủ
đầy rêu phong, trám đầy băng giá. Nhưng ánh nắng không thể xuyên qua được bức
tường, để hong khô những thứ bên trong.
Tôi và Ly. Tình yêu của chúng tôi như bữa ăn không
có muối. Đơn giản yêu thương thì cần được đáp trả bằng yêu thương. Dù chỉ là từ
lời nói. Đó hẳn nhiên là lời của kẻ đang có một trái tim đau đớn trong lồng
ngực. Và thứ yêu thương ấy sẽ khiến cho một người khác đau đớn là đương nhiên.
Tại sao chúng ta cứ làm những điều mà biết rằng hậu quả mang lại chẳng có nỗi
một nụ cười. Tại sao chúng ta vẫn hút thuốc, khi biết rằng điều ấy thật tệ hại.
Tại sao ta vẫn cứ yêu ai đó, khi biết rằng đó là ta
đang giết chết một quãng đời? Có phải chăng bây giờ con người chỉ sống cho hiện
tại mà thôi?
***
Tôi nói với Ly:
"Em biết không, Ly? Thực ra cái gọi là cảm xúc của
yêu đương. Vốn dĩ cũng chỉ là một bức tường án ngự trước trái tim. Không hơn
không kém".
"Vậy anh muốn em là gì ? Một mũi khoan công nghiệp?
Hay là một trái mìn có độ sát thương khủng khiếp?". Ly nửa đùa nửa thật hỏi
tôi.
"Anh không biết" . Tôi đã nói như thế. Để ngụy
biện, để vùi sâu, để chạy trốn....
***
Ly đẹp. Đẹp như đóa tầm xuân, vừa khoe mình rực rỡ,
vừa báo hiệu cho ta biết rằng phía trước không còn lạnh giá. Nhưng nó vô nghĩa
với tôi. Cuộc đời. Có những thứ vô nghĩa với người này, nhưng lại mang tới niềm
vui cho người khác. Cuộc đời này chất đầy những điều trái ngược. Vốn dĩ cuộc
sống luôn sinh ra từ những điều trái ngược mà, phải
không?
Thành phố vẫn thế, từ ngày V ra đi. Hay tôi không
còn đủ tinh tế để nhận ra những thay đổi của nó. Bởi những thứ xưa cũ vẫn thịnh
hành trong ý nghĩ. Mà niềm tin về V là một ví dụ. Ngày ra đi, V
bảo:
"Thành ạ. Em không phải là một con bé hời hợt trong
tình yêu. Những trái tim sinh ra để yêu, không bao giờ có chỗ cho thứ cảm tình
hời hợt. Nhưng em nhận thấy giữa chúng ta, có một khoảng cách. Và anh biết là gì
không? Thời gian và sự cách xa sẽ cho chúng ta biết câu trả lời. Anh biết tại vì
sao người yêu nhau rồi phải chia ly không Thành? Đó là khoảng cách. Khoảng cách
của bàn tay, vì nó chỉ là cái nắm hờ. Khoảng cách của ánh mắt, vì có lúc ta
không nhìn về một phía. Khoảng cách của những bước chân không bước kịp cùng
nhau. Nhiều lắm thành ạ! Em muốn đi, muốn rời khỏi anh, ngay bây
giờ....".
"Em đang ảo tưởng phải không V? Những thứ đó là phù
du, chúng ta không nhìn thấy nó. Nếu không nói là nó hoàn toàn vô nghĩa". Tôi
nói.
"Không, như vậy là anh đã sai. Và có lẽ tình yêu
của chúng ta cũng sai. Cũng nông nổi?"
Hai lần trước V cũng đã nói những điều giống như
thế. Nhưng rồi cô ấy đều trở về. Tôi cũng không xác định được là vì tôi yêu cô
ấy quá nhiều. Hay vì cô ấy coi tôi là một bến đỗ. Và mãi tới sau này tôi mới
biết. Phụ nữ khi yêu, họ không bao giờ nói thật. Vì ngọn lửa của nỗi đau trong
họ được châm bằng những lời nói thật. Rồi khi tôi phát hiện ra V có một người
đàn ông khác. Hơn tôi về mọi mặt. Tôi vẫn cứ đợi chờ. Vì thế mà Ly nói tôi
điên.
"Anh có nghĩ, công việc cũng ảnh hưởng tới quan
điểm của tình yêu không? Vì việc anh là một nhà Lịch sử học, và việc anh yêu
cũng hoàn toàn tương đồng nhau". Ly hỏi tôi.
"Tình yêu vốn dĩ sinh ra trước loài người em
à"
"Tại sao?"
"Bởi vì nó làm cho loài người đảo điên. Làm cho họ
không còn là họ. Tình yêu như một thứ thuốc phiện, làm cho con người mê man. Vì
thế nó phải cao siêu lắm. Và phải được tôn thờ, dù nó đã chết
đi"
"Ha ha. Thật nực cười cho lời biện minh của anh.
Bây giờ em còn phát hiện ra không những anh điên, mà anh còn cuồng Yêu... Cả thế
gian, thế gian đã nuốt chửng tình yêu của anh. Duy chỉ có một người may mắn. Em
bắt đầu ngưỡng mộ V... Thế anh có nghĩ, việc anh chờ đợi ai đó, sẽ có trước cả
khi anh có ý nghĩ là yêu người ta?"
"Cũng có thể. Nhưng phải nói là niềm tin sinh ra
trước tình yêu thì đúng hơn. Nếu tin một người, rồi yêu họ, rồi tan vào họ. Thì
chờ đợi cũng chỉ như một cái cây tỏa bóng mát trên con đường tình mà
thôi"
"Em muốn hút thuốc..."
Ly lấy một điếu ba số. Bỏ lên đôi môi mọng nước của
mình và châm lửa. Nàng rít một hơi rồi ho sặc sụa.
"Thuốc của anh, cũng là thứ sinh ra trước cả khi
cái ý nghĩ nó không dành cho đàn bà thì phải? Chậc. Đàn ông là gì chứ. Khi họ
cho mình cái quyền được bỏ rơi người đàn bà họ yêu. Và họ cũng tự cho mình quyền
được chờ đợi ai đó đến tận tột cùng của nỗi đơn côi. Ôi ! Em là một đứa con gái
yếu đuối, em không biết cách bơi giữa biển tình này Thành
ạ"
Tôi không nói gì. Tôi vốn dĩ là một thằng đàn ông
"dễ chịu" trước mọi biến cố. Ngay cả việc "người đàn bà" của cuộc đời ra đi. Cả
việc Ly ngậm những điếu ba số của tôi.
***
Ly đến với tôi thường xuyên. Ân ái của chúng tôi
vẫn như bao người đã trưởng thành khác. Vẫn là thứ tình yêu rất đỗi bình thường.
Chưa có gì để khắc sâu vào tâm khảm, nếu ngày mai chúng tôi không còn gặp nhau.
Có lúc tôi chợt ân hận vì đã đến với Ly bằng tình yêu như thế. Nhưng mà việc Ly
vui, đã vùi dập niềm ân hận ấy.
Trong căn gác nhỏ, Ly đã thay hết những thứ liên
quan đến V. Cả những chậu phong lan tím và sen đá mà V mang từ Đà Lạt về. Tôi
vẫn tưới nước cho nó hằng ngày. Như tưới cho niềm hi vọng đang dần khô héo. Tôi
nổi cáu, khi đi làm về và phát hiện ra điều này:
"Em thật tàn nhẫn. Khi đem vứt bỏ quá khứ của người
khác".
"Em chỉ muốn...."
"Thôi đủ rồi."
Ly không nói gì. Nàng khóc. Những giọt nước ẩn hờ
trong mí mắt cứ thế tuôn ra. Chợt tôi thấy nhói lòng. Tôi đang sở hữu một bông
hoa. Một tâm hồn. Một sự yếu đuối cần được che chở bằng tình yêu. Tôi ôm Ly vào
lòng. Một nỗi trống rỗng cô liêu án ngự trước cảm xúc. Kèm một nỗi mơ màng ập
đến.
"Em biết không. Quá khứ đau đớn trong tình yêu
giống một đứa trẻ, nó cần được dỗ dành. Dỗ dành để quên, để nó chìm vào giấc
ngủ, giấc ngủ không bao giờ có người đánh thức". Tôi bắt đầu nhận ra mâu thuẫn
trong chính mình. Và nhận ra hình như tôi đuối sức trước mọi thương yêu trách
hận.
Hôm sau, trên đường đi làm về. Tôi ghé vào cửa hàng
hoa mua một chậu Cẩm Tú Cầu mà Ly rất thích. Đó là một hành động vô thức. Bởi
những gì đã xảy ra ngày hôm qua còn đọng lại trong trí não. Nhưng tôi nghĩ, cứ
như thế này tôi sẽ yêu Ly. Và đó là điều tôi sợ hãi. Hay đúng hơn là nỗi sợ hãi
khi biến một người từng là tất cả của mình thành phù du xa lạ, cứ gặm nhấm tôi.
Đến cả nỗi sợ cũng điên rồ. Thì việc nói rằng tình yêu sinh ra trước cả loài
người đâu có sai.
Trên bàn viết của tôi có một mảnh giấy. Mảnh giấy
được khắc lên đó những dòng chữ xinh xắn của Ly. Một số chữ bị nhòe. Tất nhiên
là vì nước mắt. Không còn bóng dáng Ly đâu nữa cả.
"Em đã khóc một tiếng đồng hồ trước khi quyết định.
Em luôn cho mình một giới hạn, ngay cả việc khóc anh ạ. Vì cuộc sống này không
bao giờ đủ cả. Nhưng nếu ở lại, và nếu tiếp tục đến với anh. Em không thể đặt ra
giới hạn cho trái tim mình. Và rồi cả anh và em, chúng ta sẽ khổ đau thêm một
lần nữa.
Anh biết không? Em đã nói dối rằng anh là người đàn
ông đầu tiên của mình. Em cũng đã từng yêu, cũng yêu nhiều như anh. Và việc đến
với anh cũng chỉ là để em quên đi người đó. Nhưng rồi nó vượt qua giới hạn, và
em nhận ra là con tim mình lại có thể yêu.....
Chúng ta giống nhau. Chúng ta đều đi kiếm tìm một
con người, kể cả việc chờ đợi. Nhưng em đã thất bại.... Anh hãy sống với quá khứ
và niềm tin của mình. Em trân trọng nó. Nhưng hãy cho trái tim anh một chút tích
cực. Nếu V không trở lại, thì anh phải sống tốt bằng trái tim đã qua một lần tổn
thương của mình anh nhé.
Tạm biệt anh..... dòng sông của cuộc đời
em"
***
Chậu Cẩm Tú Cầu trên tay tôi rơi xuống nền nhà,
những nhành hoa bị đất cát vùi lấp, bẻ gãy. Niềm tin có bị bẻ gãy như thế không?
Tôi vô minh, và tôi không thể biết được điều gì đang diễn ra trong trái tim
mình. Ly đến với tôi đúng nghĩa như một người trú mưa. Và tôi cũng nhận ra, phụ
nữ thường chọn yêu một người khác để quên đi kẻ đã rời bỏ họ. Đàn ông cũng thế.
Nhưng đàn ông vốn dĩ hay ngụy biện, và cố tình che đậy những xúc cảm của trái
tim. Ly ra đi, tôi không bất ngờ. Không cảm thấy đau. Chỉ thấy mình một lần nữa
thọt thỏm giữa hư vô.
Tôi lao như điên ra đường. Ly lại nói đúng, điều
quan trọng của cuộc đời cuối cùng cũng chỉ là việc chúng ta tìm kiếm một con
người...