- CÁI TÔI
"Ta Không Là Gì Cả và khi
đó Cuộc Đời Đơn Giản Tươi Đẹp Biết Bao!"
***
Khi bạn không cần đến người khác,
bạn có thể yêu, và tình yêu đó không đem đến sự đau khổ. Vượt qua được
những đòi hỏi, những yêu cầu, những ham muốn, tình yêu trở thành sự
chia sẻ dịu dàng, sự cảm thông sâu sắc.
Khi bạn hiểu được chính mình,
đó cũng là lúc bạn hiểu được toàn nhân loại. Và như thế không ai có
thể làm bạn đau khổ.
Bạn biết rằng họ đang phải bị
chi phối bởi cái Tôi ảo, và họ đang trút sự bực bội của mình lên bất
kỳ ai đang ở gần.
Tình yêu của chúng ta có thể
giúp những người mà chúng ta yêu từ bỏ cái Tôi của họ.
Xin gửi đến bạn thông điệp: Cái
Tôi chỉ là tưởng tượng.
- THẾ GIAN
Mọi người đều thất bại ngay
trong thế gian này. Ngay cả những người dường như là chiến thắng thì
cũng bị thất bại. Họ chỉ là dường như chiến thắng với người khác;
trong bản thân họ, họ bị thất bại hoàn toàn. Bạn với bản thân mình
dường như thất bại, nhưng với người khác bạn dường như thắng lợi. Có
những người bên ngoài bạn cảm thấy rằng bạn đã thành tựu, rằng bạn
đã thắng trong trận chiến thế giới. Nhưng nếu chúng ta nhìn vào trong
con người thì mọi người đều thất bại.
Thế giới này là câu chuyên dài
toàn những thất bại. Thắng lợi không xảy ra ở đây, thắng lợi không
thể xảy ra ở đây được; nó không phải là bản chất của thế giới. Thất
bại là định mệnh ở đây.
Thế gian là một cuộc sàng lọc.
Không ai thắng được ở đó.
- NGỘ ĐỘC
Quyền lực sinh ra một sự ngộ độc
nhất định. Những kẻ vô ý thức trở nên thêm vô thức, những kẻ điên lại
điên nặng hơn.
Về cơ bản họ không phải là kẻ
xấu, nhưng quyền lực của họ như một lưỡi gươm, một lưỡi gươm trần trong
tay một đứa trẻ.
Đứa trẻ làm gì với thanh gươm?
Hoặc nó sẽ hại người hoặc nó
sẽ hại mình.
- HƯ DANH
Thật lạ lùng, hầu hết người ta
muốn được thừa nhận và tung hô một cái gì đó khoa trương bản ngã ta
... Sự thừa nhận làm đầy cái hư danh và có thể cả túi tiền của ta,
và gì nữa ... Nó đặt ta tách biệt. Khát vọng được thừa nhận, thành
toàn, thành đạt, làm ta kẹt mình trong chính khát vọng ... ta tự
vương vào. Và thế thì thất bại là cái không thể tránh được, theo cùng
với nó là sự khốn khổ của chính nó.
Giải thoát khỏi thành công lẫn
thất bại là một việc chân chính.
Từ lúc khởi sự thì chớ tham cầu
kết quả, hãy làm điều ta yêu thương và tình yêu thì không có ân thưởng
và hình phạt. Nếu có tình yêu thì vấn đề thật giản dị.
- CƠ HỘI
Cuộc sống là một cơ hội. Bạn
có thể sử dụng nó, bạn có thể lạm dụng nó, hoặc đơn giản bạn có
thể bỏ phí nó. Điều đó tùy thuộc ở bạn. Ngoài bạn ra, chẳng ai phải
chịu trách nhiệm cả. Trách nhiệm thuộc về cá nhân.
Một khi bạn nhận ra điều này
thế thì bạn bắt đầu trở thành tỉnh thức, nhận biết, bạn bắt đầu
sống khác hoàn toàn. Thực ra, đấy mới là lần đầu tiên bạn đang thực sự sống.
Hiện hữu là một quà tặng. Còn
cuộc sống thì phải được bạn tìm kiếm. Khi sự hiện hữu tự bật mở,
nó trở thành cuộc sống.
Cuộc sống là một cách thức lớn,
một cuộc mạo hiểm đi vào cái chưa biết, một cuộc mạo hiểm đi vào
chính mình, và mạo hiểm để đi vào cái mà nó hiện hữu.
- BIỆN LUẬN
Chúng ta đã tranh luận hai ngàn
năm trước. Chúng ta sẽ thêm mười nghìn năm nữa cũng chỉ để tranh luận.
Và chúng ta đặt tên thật hay "Đàm Đạo"!
Tâm trí chúng ta thay đổi mọi
khoảnh khắc. Cho nên chúng ta chỉ có thể biết qua tâm trí cái cũng
thay đổi, chúng ta chẳng bao giờ biết qua tâm trí cái không thay đổi.
Và chân lý tối thượng ẩn kín của cuộc sống thì không đổi, nó là
vĩnh hằng, nó chẳng bao giờ thay đổi, cho nên tâm trí không phải cái
trung gian để biết nó.
Mọi vật chất trong thế giới
đều cứ thay đổi, nó thay đổi tựa tâm trí. Cho nên qua tâm trí người ta
có thể biết vật chất của thế giới, nhưng linh hồn vũ trụ ẩn kín
bên trong thế giới thì ta không thể biết được. Chẳng hạn, khoa học dùng
tâm trí để khám phá, khoa học nghiên cứu thế giới qua tâm trí. Khoa học
sẽ chăng bao giờ có thể nói có linh hồn vũ trụ, nó bao giờ cũng nói
có vật chất. Việc hiểu về linh hồn vũ trụ sẽ chẳng bao giờ có được
qua khoa học. Không phải bởi không có linh hồn vũ trụ mà bởi vì cái
trung gian mà khoa học dùng để biết chỉ có thể biết cái thay đổi, nó
chẳng bao giờ có thể biết đến cái không thay đổi.
Bạn hãy hiểu theo cách này: Nếu
nhạc đang chơi và bạn cố nghe qua đôi mắt thì sẽ chẳng bao giờ bạn
nghe thấy nhạc - trong thực tế bạn sẽ không biết sự hiện diện của
chính nó. Mắt có thể thấy, cho nên qua mắt bạn có thể biết hình dạng;
nhưng mắt không thể nghe cho nên bạn không thể nghe về âm thanh qua mắt,
tai có thể nghe nhưng không thể thấy. Nhưng nếu ai đó có thấy qua tai
thì anh ta sẽ nói: "Không có hình dạng trong thế giới".
- HÃY SỐNG
Chư Phật của mọi thời đại đều
dạy ta một sự thật rất cơ bản:
- Hãy Sống! Đừng cố Trở thành
.
Giữa hai từ này, Sống và Trở
thành dung chứa cả đời ta.
Sống là bến Giác. Trở thành là
bờ Mê.
- TÌNH YÊU CUỘC SỐNG
"Cái gì đến và đi đều là
những giấc mơ. Cái gì đến và không bao giờ đi nữa mới là sự thật."
***
Hãy cố gắng thấu hiểu nỗi đau
khổ của bạn. Hãy sống với nó, chìm sâu vào nó, tìm ra căn nguyên tại
sao nó lại xuất hiện. Hãy định tâm lại.
Cũng như thế, bạn cố hiểu sâu
sắc thế nào là hạnh phúc phù du thoáng qua, thế nào là hạnh phúc
chân thật, vĩnh hằng. Một khi biết rõ hạnh phúc chỉ là vẻ bề ngoài
và nỗi thống khổ mới thật sâu xa, toàn bộ ý thức bạn sẽ thay đổi.
Bạn sẽ cảm thấy dễ sống hơn rất nhiều, những cảm xúc tiêu cực từng
hành hạ bạn sẽ giảm bớt.
Tình yêu cuộc sống sẽ lan tỏa
trong tâm hồn bạn. Mặc cho thời gian trôi đi nữa, lòng yêu ấy vẫn tồn
tại. Điều mà bạn đạt được là sự sâu sắc toàn diện. Và hoa sẽ nở,
bài hát sẽ ngân vang từ tâm hồn ngập tràn yêu thương của bạn. Người
ta gọi đó là "Giác ngộ". Giác ngộ là một khái niệm của
phương Đông, nhưng trạng thái giác ngộ là của toàn thể nhân loại,
không phân biệt Đông Tây.
- BẠN LÀ TÌNH YÊU
Vấp ngã trong tình yêu ~ bạn
vẫn còn là non dại.
Đứng dậy trong tình yêu ~ bạn
đã trưởng thành.
Rồi dần dần tình yêu trở thành:
Không phải là một mối quan hệ mà trở thành một trạng thái của con
người bạn. Không phải là bạn đang yêu ... bây giờ bạn chính là tình
yêu.