Nếu mỗi bạn trẻ đều đọc cuốn sách này - GS.TS.NGUYỄN LÂN DŨNG
Mỗi ngày đối mặt với cái chết, nhưng người con gái bé nhỏ ấy vẫn lạc quan, vẫn khát khao sống, khát khao yêu… bởi một điều đơn giản: “Cuộc sống rất tươi đẹp”
Đó là quyển tự truyện “Khát vọng sống để yêu” mà rất nhiều tờ báo nhắc đến trong mấy ngày qua. Nguyễn Hồng Công, tác giả quyển sách là một cô gái 29 tuổi bị suy thận giai đoạn cuối, không còn cơ hội ghép thận vì hệ miễn dịch kém. Công sinh ngày 23.10.1978 tại Lạng Giang, Bắc Giang. Ba tháng sau, bố hy sinh trong cuộc chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc. 14 tuổi, mẹ Công đi bước nữa, bố dượng của chị là một thương binh. Hạnh phúc vừa sáng lên trong ngôi nhà của họ đã nhanh chóng phủ lên không khí u ám khi Công phát hiện mình bị viêm cầu thận. Nhưng không chỉ có quả thận yếu ớt, hầu hết mọi cơ quan trong cơ thể cô gái trẻ đều hư hỏng, đau đớn và mang bệnh. Chỉ có tâm hồn vẫn nguyên vẹn, trắng trong, đầy lạc quan và đam mê sống. Ở “xóm chạy thận”, Công là nguời cười nhiều nhất; ở bệnh viện, Công là bệnh nhân nổi tiếng dũng cảm nhất. Dẫu 15 năm qua, cái án tử hình treo lơ lửng có thể cướp đi nụ cười hồn nhiên của chị bất cứ lúc nào.
Nguyễn Hồng Công viết tự truyện từ lời động viên của nhà văn Đặng Vương Hưng. Chị nghĩ sao viết vậy, nghĩ đến đâu viết đến đó .Nên những câu chuyện trong ‘’Khát vọng sống dể yêu’’ cứ như từng mảnh nhỏ, để khi ghép vào nhau, người ta có thể hình dung rõ nét về người con gái không được số mệnh ưu ái nhưng biết tự chấp nhận và bằng lòng với những niềm vui giản dị của mình. Công kể về chuyện đi lọc máu, về những mối tình tuổi ô mai cạnh những ký ức đau buồn về bệnh tật… Công ghi lại tất cả những cảm xúc, những sự kiện bất chợt ập đến trong những ngày mệt nhọc đấu tranh giành sự sống của mình.
Thật thương xót và yêu quý biết bao khi đọc những dòng viết trên giường bệnh của Công: “Cuộc sống rất tươi đẹp, không tội gì mà phải huỷ hoại nó… Mỗi sáng tỉnh giấc, trước khi rời khỏi giường, đầu tiên là khua khoắng tay sang hai bên, để thấy mình không nằm trong sáu mảnh ghép của quan tài và biết mình còn sống là tôi mỉm cười thầm nghĩ: Vậy là mình lại tồn tại trên đời này một ngày nữa rồi… Đối với tôi, một lần đi chạy thận là một lần được đi dự một bữa yến tiệc, một “bữa tiệc” thịnh soạn toàn những món đặc sản và rất ngon, nào khay, nào kim, nào bông… Một năm có 360 ngày thì 359 ngày con nghĩ đến mẹ, chỉ một ngày cho riêng mình mà thôi. Mẹ ơi! Con không biết sống đuợc bao lâu nữa, nhưng con mong mẹ đừng buồn mẹ nhé. Mẹ hãy cố gắng lên và sống luôn cho cả phần của con nữa. Những lúc nằm viện như thế này con càng nhớ mẹ nhiều hơn nhưng không thể làm được gì để giúp bố mẹ cả. Từ trong trái tim mình con cầu mong bố mẹ mạnh khoẻ, vui vẻ”.
Trên tường phòng trọ của Công tại xóm thận, mọi người đều thấy tấm ảnh Công mặc bộ váy cô dâu xinh đẹp. Cô viết: “Nếu tôi là cô dâu trong đám cưới đó, tôi sẽ mặc áo cưới màu trắng trinh bạch, không cần diêm dúa nhưng sẽ rất điệu. Tôi sẽ khoác hờ trên vai chiếc áo ren voan trắng, sẽ cài lên tóc những bông hoa trắng nhỏ xíu. Tôi sẽ trang điểm thật kỹ lưỡng…”. Công viết nhiều về người yêu của cô, một chàng công an cùng quê kém Công 2 tuổi. Chàng vẫn thương yêu và hết lòng chăm sóc Công. Nhưng Công biết sẽ không bao giờ được mặc bộ áo cưới đó. “Số phận thật nghiệt ngã và em biết rất rõ rằng em sẽ không bao giờ trở thành người bạn đời của anh mặc dù em rất muốn. Nhưng anh hãy tin rằng dù bất cứ nơi đâu, dù khi em không còn tồn tại trên cõi đời này nữa thì trong tim em vẫn luôn hướng về anh và cầu mong cho anh gặp được người con gái yêu anh như em. Anh hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc nhé, nếu không là em sẽ buồn đấy…”.
Tôi ước ao tất cả bạn trẻ đều đọc quyền sách này. Nếu có được chuyện thần kỳ như vậy, chắc sẽ không còn những chàng trai chết vì ma tuý, không còn những thiếu nữ sống buông thả trong các nhà chứa trá hình, không có các cô gái liều mạng lấy chồng nước ngoài già nua, bệnh tật, bất đồng ngôn ngữ chỉ vì tiền, không còn trộm cướp, không còn ngoại tình, không còn gian trá, không còn hợm hĩnh, không còn lười nhác, không còn bất hiếu, không còn bất nhân… Xã hội sẽ đẹp lên biết bao nếu mỗi con người biết tự yêu cuộc sống của chính mình và tôn trọng cuộc sống của người khác. Tôi ước mong có tổ chức nào đó đứng ra quyên góp để có được những khoản tiền lớn giúp Nguyễn Hồng Công chạy thận nhân tạo, kéo dài thêm cuộc sống của cô gái trẻ rất đáng trân trọng và đáng thương này. Ước mong sao kéo dài thêm cuộc sống của người con gái đầy nghị lực và đầy niềm yêu thương cuộc sống này.