Tấm gương
Người ngồi lên bom nổ chậm năm ấy

Người con gái đất Phù Hóa, Tuyên Hóa phía tả ngạn sông Gianh đã ngồi lên quả bom nổ chậm của Mỹ, để đồng đội an tâm tiếp tục san lấp mặt đường cho xe qua, trong thiên truyện đã trở thành thần tượng anh hùng in đậm trong tâm khảm tôi và có lẽ cả trong rất nhiều bạn đọc trên miền Bắc lúc bấy giờ.

Tìm người trong truyện

Tháng 5 năm 1968, trong những ngày ác liệt nhất của bom đạn Mỹ ném xuống Quảng Bình, đang ngồi soạn bài trong nhà hầm ngột ngạt cho giờ lên lớp ngày mai ở Trường cấp 3 Bắc Quảng Trạch, sơ tán tại xã Phù Lưu thì nhà thơ Trần Nhật Thu ở Hội Văn nghệ Quảng Bình, bạn cùng khóa học phổ thông, nhân chuyến đi công tác qua đã ghé tìm thăm tôi.

Sau những lời hàn huyên toàn chuyện sống chết bom đạn trên đường đi, Trần Nhật Thu tặng tôi cuốn "Vì sự sống con đường" của tác giả Nguyễn Khắc Phê mà rằng: "Đây là cuốn ký sự của một kỹ sư giao thông viết về đơn vị TNXP trên đường 12A phía Tây Quảng Bình vừa được NXB Thanh niên ấn hành. Sách in xong, chở một ít về Quảng Bình, bị máy bay Mỹ đánh nát hết. Tác giả nhặt lại được một ít. Đây là cuốn trong số đó. Tuyệt lắm, tặng cậu đấy!".

Sau này, Nguyễn Khắc Phê đã thành nhà văn, tác giả của nhiều cuốn tiểu thuyết viết về chiến tranh nổi tiếng, và cuốn ký sự ấy của anh được giải nhì của Tổng Công đoàn và Hội Nhà văn Việt Nam về đề tài công nhân và TNXP trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước (1970). Cuốn sách của anh đã thu hút hồn tôi trong căn hầm chữ A với ngọn đèn phòng không tù mù thắp bằng dầu ma dút, ánh sáng tỏa ra từ ô cửa hình chữ nhật bằng bao diêm, suốt cả đêm đó.

Trong truyện, hình ảnh chị Trần Thị Thành, Đại đội trưởng TNXP C759 - Anh hùng trên tuyến đường 12A rực lửa miền Tây Quảng Bình hiện ra trước mắt tôi, hiên ngang, sừng sững, gan dạ, kiên cường. Người con gái đất Phù Hóa, Tuyên Hóa phía tả ngạn sông Gianh đã ngồi lên quả bom nổ chậm của Mỹ, để đồng đội an tâm tiếp tục san lấp mặt đường cho xe qua, trong thiên truyện đã trở thành thần tượng anh hùng in đậm trong tâm khảm tôi và có lẽ cả trong rất nhiều bạn đọc trên miền Bắc lúc bấy giờ.

Vừa qua, chuẩn bị kỷ niệm ngày thành lập Đoàn TNCS HCM 26-3, tình cờ nhờ một người bạn, tôi biết được địa chỉ của ch. Tôi đã đến tiểu khu 5, phường Đồng Sơn, TP Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình để gặp người Anh hùng của lòng tôi năm xưa. Bây giờ chị đã sang tuổi 67, mái tóc đã bạc trên khuôn mặt dịu dàng nhưng rắn rỏi, đôi mắt chị đượm buồn vì người chồng thân yêu của chị mắc một chứng bệnh hiểm nghèo vừa qua đời.

Thế nhưng, khi nghe ý định và những lời khẩn khoản cởi mở của tôi, chị lẳng lặng dẫn tôi vào phòng khách, kéo ghế và pha trà. Sau 43 năm, hôm nay tôi mới đối diện được với người thực trong truyện, điều mà tôi hằng ao ước.

Đường 12A và chuyện về quả bom nổ chậm

Ngày 15/5/1965, Trung ương Đoàn TNCS HCM nhất trí cho Quảng Bình thành lập hai đơn vị TNXP chống Mỹ, cứu nước với phiên hiệu N73 và N75. N73 gồm 7 đại đội, phục vụ ở Bắc đường 9 sau rút về tăng cường cho công trường 151, bảo vệ tuyến đường từ ngã ba Khe Ve đến phà Xuân Sơn thuộc huyện Bố Trạch, Quảng Bình. N75 gồm 9 đại đội tăng cường cho công trường 12A, đoạn thuộc địa phận huyện Minh Hóa, Quảng Bình.

Đây là tuyến đường dài gần 30km nối Đông Trường Sơn và Tây Trường Sơn của con đường mòn Hồ Chí Minh lịch sử qua ba nước Đông Dương. Kể từ tháng 6-1964, địch bắt đầu phát hiện và đánh phá, nhưng từ 1965 trở đi thì mức độ càng ác liệt hơn. 24 giờ trong ngày, trên tuyến đường này không khi nào ngớt tiếng máy bay địch, kể cả B52.

Mỹ đã ném xuống đây đủ các loại: bom khoan, bom phá, bom bi, bom từ trường, bom nổ chậm, bom na pan, bom lân tinh và vô số máy phát sóng ghi chấn động gọi là "Cây nhiệt đới". Cho nên bộ đội Trường Sơn gọi chặng đường này là "Cửa tử". Lán trại của công nhân và TNXP trên tuyến đường ban đầu ở trong rừng rậm. Địch đánh rừng rậm, đơn vị sơ tán ra đào hầm trú ẩn ở đồi trọc hoặc ven đường. Ý chí đó vang lên trong câu khẩu hiệu kẻ căng trên tường vách lán: "Địch đánh rừng già ta ra rừng non. Địch đánh rừng non ta ra đồi trọc".

Không ngày nào là không có người hy sinh. Bởi vậy, trước khi đi làm, đơn vị thường tổ chức "Lễ truy điệu sống", mang theo cả quan tài, rượu cồn phòng khi khâm liệm tử thi. Nếu trong đêm, đường tắc khoảng 1 giờ thì có hàng trăm chiếc xe vào chiến trường B, dồn ứ lại, làm mồi cho bom đạn Mỹ.

Bao chiến sĩ lái xe và chiến sĩ làm đường Trường Sơn đã hy sinh thầm lặng nơi đây. Bởi vậy, đơn vị TNXP trên đường 12A hạ quyết tâm không để tắc đường trong mọi tình huống. Họ ăn uống vô cùng kham khổ. Có khi suốt tuần chỉ ăn lương khô và canh rau tàu bay rừng. Chị em phụ nữ do công việc không có thời gian tắm giặt, và thiếu quần áo, đồ dùng sinh hoạt. Về mùa hạ thiếu nước, nỗi khổ càng tăng lên, khiến họ rụng tóc, lở loét, tróc da. Tuy vậy, không một ai rời đội ngũ.

Nổi bật trong sự chịu đựng và quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ đó là Đại đội 759 Anh hùng, phụ trách đoạn đường 10km từ Khe Cấy lên Bãi Dinh.

Ngày 3/7/1966, Mỹ cho nhiều tốp máy bay thay phiên nhau giội bom xuống khu vực núi Y Leng. Suốt từ 1 giờ sáng đến 12h trưa, bom đạn địch ào ào trút xuống nơi đây. Một khối lượng đất đá từ trên núi đổ ập xuống, chôn vùi 8 người và làm bị thương toàn bộ chiến sĩ TNXP của C759 đang làm việc trên hiện trường. Gạt đau thương mất mát, những chiến sĩ còn lại vừa cứu thương, tìm tử thi vừa san lấp đường, tạo mặt bằng cho xe qua.

Dưới gầm trời rung chuyển tiếng máy bay và tiếng bom đạn Mỹ nổ chát chúa, sau 3 ngày đêm, họ đã thông được xe nhưng chỉ tìm được 2 người, 6 người còn lại vẫn nằm trong lòng đường. Mãi 45 ngày sau, kiên nhẫn và quyết tâm, tranh thủ lúc vắng xe, họ xới lại từng thước đường, tìm được những người còn lại, thi thể không còn nguyên vẹn, nhưng lòng vui khôn tả. Quả đồi này trước đây không tên, nay được mệnh danh là "Đồi 37" để nhớ về ngày 3/7 đau thương và hùng tráng của đơn vị C759 Anh hùng.

Chị Trần Thị Thành kể tiếp: "Chiều ấy, tôi nhận được điện của bộ phận cơ yếu chuyển sang, báo tối nay có đoàn xe quân sự quan trọng vượt qua cung đường này, phải chuẩn bị an toàn tuyệt đối. Sau này, tôi mới được biết đó là đoàn xe của Đại tướng Nguyễn Chí Thanh vào chiến trường Quảng Trị. Ấy cũng là lúc B57 của Mỹ đến ném một loạt bom trên đường. Các tiểu đội trực lên ngay mặt đường để làm nhiệm vụ. Bất chấp cái chết rình rập, chúng tôi san lấp những chỗ bom vừa nổ trên mặt đường. Đang làm thì có một quả hẹn giờ phát nổ cách đó chừng vài trăm mét. Cả đoàn thật hú vía và không thể không có tâm lý hoang mang. Mặt trời bắt đầu tắt nắng. Nhiều người bàn với tôi thôi cứ lui quân, chừng nào bom nổ chậm nổ hết sẽ lên mặt đường. Nghe thế, tôi nhảy lên hố một quả bom chưa nổ thân lùi lũi chui xuống lòng đường gần đó mà nói lớn:

- Các đồng chí, tôi ngồi trên lưng nó đây rồi, các đồng chí cứ an tâm làm việc, sống chết có nhau, không để tắc đường tối nay.

Cả đại đội lại hùng hục lăn đá, đào đất, san đường. Mặt đường được giải phóng khi hoàng hôn phủ dày núi rừng. Chỗ quả bom nổ chậm tôi ngồi cũng được làm dấu, uốn đường cho xe né tránh từ xa.

Vừa về đến lán trại thì một khối lửa bùng lên kèm theo tiếng nổ long trời phát ra từ mặt đường, nơi chúng tôi vừa làm. Ai nấy thở phào nhẹ nhõm.

- Chị có cảm nghĩ gì khi ngồi lên bom nổ chậm trong lần ấy? - Tôi hỏi.

Chị Trần Thị Thành tươi cười:

- Lúc đó tôi mới 24 tuổi, có người yêu cùng quê đang chiến đấu ở chiến trường C. Nhưng tôi là Bí thư chi bộ, lại là chỉ huy đại đội. Với cương vị ấy, tôi không thể chần chừ với nhiệm vụ, dẫu biết rằng mình có thể hy sinh! Mà thời kỳ ấy, tất cả chúng tôi đều xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Những dòng nước mắt

Tôi nhìn lên bàn thờ phía gian trái ngôi nhà cấp 4 của chị Trần Thị Thành thì thấy quả tử đơm đầy trái cây tươi tắn, khói hương bay bảng lảng. Di ảnh là chân dung một thiếu nữ đội mũ tai bèo với nụ cười rạng rỡ trong khuôn mặt xinh xắn.

- Em ruột tôi đó - Chị Thành nói - Tên nó là Trần Thị Thế. Hôm nay là ngày giỗ của nó. Mới 15 tuổi nhưng cứ nằng nặc nạp đơn xin Xã Đoàn được đi TNXP. Rồi hai chị em cùng nhập ngũ một ngày, cùng vào một đơn vị. Nhập ngũ năm 1965 đến năm 1968, tôi được điều về làm Phó Chủ tịch huyện Tuyên Hóa, Quảng Bình và sau đó về Ban Văn xã, UBHC Tỉnh thì đơn vị C759 được điều về phụ trách tuyến đường Ba Trại đi Thọ Lộc, múi đường từ Nam bến phà sông Gianh không qua QL1A. Một chiều đi trinh sát đường, một quả bom tọa độ của Mỹ đã rơi giữa đội hình của tổ gồm ba chị em, trong đó có Thế em tôi. Người ta phải chia ba từng nắm tóc, phần da, rẻo thịt còn lại vướng trên cành cây cho ba ngôi mộ. Lúc đó em tôi vừa tròn 18 tuổi. Đúng lúc ấy tôi nhận được tin báo tử của người yêu sắp cưới của tôi. Nén đau thương, tôi lại cùng đồng đội tiếp tục vật lộn trên tuyến đường máu lửa. Năm đó C759 và Nguyễn Thị Kim Huế A trưởng A6, chiến sĩ của tôi được tuyên dương công trạng anh hùng. Tôi vô cùng tự hào vì trong thành tích ấy của đơn vị đã có sự đóng góp của mình.

Chị Trần Thị Thành còn kể cho tôi nghe những chuyện phi thường trên tuyến đường 12A rực lửa. Liệt sĩ Cao Thị Thường tìm được trong đất vùi ngày 3/7 ở tư thế đầu đội nón, tay cầm chặt cán xẻng. Anh Trần Đức Hè, hiên ngang lăn bom nổ chậm xuống khe và anh đã anh dũng hy sinh khi mở bom để giải phóng đường. Chị Nguyễn Thị Tình hy sinh trong túi áo còn bức thư vừa viết dở để gửi cho mẹ báo tin mình sắp được kết nạp Đảng...

Chia tay chị ra về, hình ảnh chị và những chiến sĩ TNXP trên đường 12A năm xưa làm lòng tôi lại vang lên hai câu thơ của nhà thơ Tố Hữu:

Đường đi mấy núi, mấy đèo

Núi bao nhiêu ngọn, bấy nhiêu anh hùng...
 


 
Tấm gương
  Người phụ nữ tay không trở thành triệu phú đôla  
  Người trẻ 'quản trị cuộc đời' như thế nào?  
  Người vợ  
  Người đứng đầu phải mạnh, sạch và có tầm nhìn  
  Nguyên Chủ tịch Quốc hội bàn về phương thức cầm quyền của Đảng  
  Nguyễn Trần Bạt - Từ cậu bé bán nước chè dạo đến ông chủ tập đoàn  
  Nguyễn Trần Bạt - “Tổng tư lệnh” của những điều khác biệt  
  Nguyễn Trần Bạt giao lưu với sinh viên Khoa Quản lý...  
  Nguyễn Trần Bạt giao lưu: Việt Nam gia nhập WTO - Cơ hội...  
  Nguyễn Trần Bạt: Doanh nhân dưới lăng kính văn hóa  
  Nguyễn Trần Bạt: Tôi bới những đống rác của đời sống để tìm ra những giá trị.  
  Nguyễn Trần Bạt: Đam mê quan sát cuộc sống  
  Nhà nghiên cứu NGUYỄN KHẮC THUẦN: Ai kiếm tiền sạch ắt dùng tiền thơm  
  Nhà nghiên cứu Nguyễn Trần Bạt: Chúng ta phải tỉnh táo, phải có một thái độ rất chiến lược, một bản lĩnh chiến lược  
  Nhà văn Nguyên Ngọc: Triết lý giáo dục hiện nay...  
  Nhầm lẫn về sự thành đạt  
  Nhân & duyên  
  Nhận biết bản chất tâm hồn  
  Nhân dân "chịu trách nhiệm"!  
  Nhân loại  
  Nhân quả từ lối sống  
  Nhìn thẳng vào khủng hoảng giáo dục Việt Nam  
  Nhớ và quên  
  Những Bình Diện của Tâm Linh  
  Những hiểu lầm về Phật, Pháp, Tăng khi đi chùa của Phật tử  
  Những lời cuối cùng của Đức Phật  
  Những lời dạy của đức DALAI LAMA  
  Những lời vàng của Đức Dalai Lama đời thứ 14  
  Những điều trường Harvard dạy và không dạy bạn  
  Nới rộng khung cửa sổ Việt - Mỹ nhìn vào nhau  
  Nước Mỹ sẽ không còn dọa nạt các nước khác?  
  Nước Mỹ đã sẵn sàng cho một Tổng thống da màu?  
  Ông Lý Quang Diệu nói về nhân tài  
  Ông Lý Quang Diệu “chẩn bệnh” nước Mỹ  
  Ông trùm Donald Trump mơ làm thợ xây  
  Ông Vũ Khoan luận về ba loại quyền lực  
  Oprah: Có phải đạo Phật là con đường đi đến hạnh phúc?  
  Park Tae Joon: Có sức mạnh nhờ không tham nhũng  
  Phân bổ quyền lực sai kiềm chân quy hoạch đô thị VN  
  Phật an ủi kẻ ưu sầu  
  Phát ngôn & Hành động: Hàm cá mập và lời cầu xin của nhân dân  
  Phật tại Tâm và Phật từ Tâm  
  Phát triển lòng từ - tác giả Dalai Lama  
  Phát triển mô hình kinh doanh mới như thế nào?  
  Phỏng vấn Đức Đạt Lai Lạt Ma 14  
  Qua đau khổ, khốn khó mới thấy mình hạnh phúc  
  Quốc gia nghèo đang tụt hậu  
  Quyền không cho mới thực... đáng ghét  
  Sam Walton - ông vua bán lẻ ở Mỹ  
  Sáng tạo là hành trình... cô đơn  
  Sợ nhất là dân không muốn nói nữa  
  Soichiro Honda: Không thất bại sẽ không bao giờ thành công  
  Sống chủ động trong thông tin toàn cầu  
  Sống trọn vẹn từng ngày  
  Steve Jobs & Thiền  
  Steve Jobs kể về cuộc đời và cái chết trong diễn văn bất hủ  
  Sự biến dạng tâm lý xã hội dưới tác động của tham nhũng  
  Sử gia trực bút, dẫu chết không dời  
  Sự thật - nhìn thẳng và thấy rõ!  
  Sự tích Đức Phật A Di Đà  
  Sức mạnh của lòng từ  
  Suy giảm kinh tế, VN không phải là câu chuyện riêng biệt  
  Suy tư của dân thời khủng hoảng  
  Tadashi Yanai, người giàu nhất Nhật Bản  
  Tạm bợ và giảng dạy  
  Tâm lý tiểu nông và toàn cầu hóa kinh tế ở VN  
  Tạo khuôn khổ cho nhóm lợi ích  
  Thà dạy giới tính từ sớm còn hơn để trẻ "chạy lung tung"  
  Thái độ sống - Nguyễn Tất Thịnh  
  Tham nhũng giáo dục kéo lùi Việt Nam  
  Thất bại là quá trình học hỏi  
  Thế giới này không phải của ta  
  Thế nào là phật pháp?  
  Thiếu can đảm nhiều người bỏ cuộc quá sớm  
  Thiếu tầm nhìn - khó giàu  
  Thư của cố tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng  
  Thủ tướng TQ viết đơn xin việc bằng máu  
  Thuật xử thế của người xưa – 01. MỞ ĐẦU CÂU CHUYỆN  
  Thuật xử thế của người xưa – 02. HÌNH ẢNH MỘT XỬ NỮ NGÀY XƯA  
  Thuật xử thế của người xưa – 03. ÔNG GIÀ HỌ MÃ MUA...  
  Thuật xử thế của người xưa – 04. CHUYỆN CON VE SẦU VÀ NƯỚC NGÔ  
  Thuật xử thế của người xưa – 05. TIẾNG ĐÀN BÀN QUỐC SỰ  
  Thuật xử thế của người xưa – 06. THUẦN VU KHÔN THỬ TÀI TRÂU KỴ  
  Thuật xử thế của người xưa – 07. QUAN DỞ ĐƯỢC KHEN, QUAN GIỎI...  
  Thuật xử thế của người xưa – 08. NHÂN VÀ TRÍ  
  Thuật xử thế của người xưa – 10. BIỂN CÁ LỚN  
  Thuật xử thế của người xưa – 11. THẾ NÀO LÀ ĂN TRỘM  
  Thuật xử thế của người xưa – 12. MẠO BIỆN CỨU TRI KỶ  
  Thuật xử thế của người xưa – 13. TÍN LĂNG QUÂN KẾT BẠN  
  Thuật xử thế của người xưa – 14. ĐẸP VÀ XẤU  
  Thuật xử thế của người xưa – 15. CÁI GHEN CỦA NÀNG TRỊNH TỤ  
  Thuật xử thế của người xưa – 16. CỐT CÁCH CỦA MỘT NHÂN TÀI  
  Thuật xử thế của người xưa – 17. DIỆN MẠO CỦA MỘT TƯỚNG TÀI  
  Thuật xử thế của người xưa – 19. Khi Triệu Quát được phong tướng  
  Thuật xử thế của người xưa – 20. QUỶ CỐC THỬ TÀI HỌC TRÒ  
  Thuật xử thế của người xưa – 21. TỂ TƯỚNG ÁN ANH, QUÝ TRỌNG VỢ  
  Thuật xử thế của người xưa – 22. HỌ CHẾT VÌ... QUẢ ĐÀO  
  Thuật xử thế của người xưa – 23. Thế nào là “Công pháp bất vị thân”  
  Thuật xử thế của người xưa – 24. VÔ CỚ HẠI NGƯỜI LÀ CÁI CỚ...  
  Thuật xử thế của người xưa – 25. MỘT BÀ HOÀNG GIỮ TIẾT  
Trang 2/4 : Trang trước  1 - 2 - 3 - 4  Trang sau