Đôi khi
im lặng lại là môt điều kì diệu dành tặng cho những ai không muốn phân bua phải
trái. Nói ra được thì tốt, nhưng có khi im lặng lại tốt hơn. Ta nên học lắng
nghe để hiểu, dừng lại để thương. Khó đấy, bài học này chỉ dành tặng cho những
ai đã biết buông bỏ ngạo mạn, biết đời sống là vô thường bất
chợt…
Vừa rồi
trò chuyện với người bạn, anh ta nói trong cuộc sống rất ít người chịu học lắng
nghe và im lặng. Bởi là vì họ không muốn thua kém, không muốn khiêm cung để nghe
rõ những gì người khác nói. Thậm chí, họ giành nói như để tận dụng hết thời gian
gặp nhau, sợ thiệt thòi khi ra về mà đối phương chưa rõ hết câu
chuyện.
Thì vậy,
cuộc sống là muôn màu!
Ngày
xưa, ngay chính ta cũng ham nói, vào cuộc họp cứ huyên thuyên bất tận, ra café
với bạn thì lắm nỗi niềm… lúc nào cũng muốn nói ra, muốn trút xuống có khi quá
cao trào bi đát khóc thương. Nghĩ lại, ngày xưa ta ích kỷ thật, chỉ muốn nói cho
thỏa. Thậm chí, hay gân cổ cãi lại mỗi khi có vấn đề gì đó về quan điểm. Người
sai rồi, ta là đúng!
Rồi… ta
đã được gì trong "đúng sai” đó?
Thật
vậy, nhu cầu chia sẻ ai cũng có. Nhưng để làm người hứng chịu và biết lắng nghe,
đếm được mấy người? Cảm xúc con người vô cùng phức tạp, tuổi càng cao trái tim
càng thu nhỏ, dù đã được bao bọc rất kỹ, nhưng chỉ cần một lời nói vu vơ cũng có
thể như mũi nhọn xé nát lòng người.
Thành
ra, người lớn họ chỉ nghĩ mà không cần nói, còn người trẻ thì cứ nói mà không
cần nghĩ!
Người ta
càng về già càng thấy cô đơn, hay hoài niệm về thời son trẻ, rồi bới tìm, rồi
thở dài… Có lẽ, họ tiếc nuối điều gì của ngày đã qua. Người trẻ thì nôn nao mong
cho ngày mau tới, sẽ vứt bỏ nếu không thích, cần gì người khác sẽ hiểu. Và dĩ
nhiên không bao giờ chịu im lặng!
Ta ví
cuộc đời như trò chơi xếp chữ. Ai cũng được phát cho 1000 miếng, ai cũng có thời
gian hoàn thành giống nhau. Chỉ có điều là con người ít khi kiên nhẫn chịu xếp
cho mình đến mảnh cuối cùng để tận hưởng vẻ đẹp thực sự nằm bên trong đâu đó. Đa
phần người ta than thở, hoặc nóng nảy và cố gắng chắp vá, chồng chéo tất cả vào
nhau. Rối tung, mệt mỏi, chán nản, trách đời bất công, sao ông Trời khó khăn với
người này, dễ dãi với người kia…?
Chỉ có
những ai đi đến cuối cùng của sự tận tụy, mới nhận ra bức tranh cuộc sống thật
đẹp, thật xứng đáng. Và có khi để hoàn thành nó người ta đã âm thầm đi tìm… Luôn
kiên nhẫn và im lặng!
Người ta
phải nhẹ nhàng tìm kiếm, kể cả chẳng may ghép vài lần mà không đúng. Thì đã sao?
Ta có 1000 cơ hội kia mà. Lần này chưa được, lần sau sẽ được… Chỉ cần bạn đủ
niềm tin.
Vì… Tin
sẽ thấy, tìm sẽ gặp…
Nếu ta
tin chắc chắn mình sẽ hạnh phúc. Thì đã có hạnh phúc rồi
đấy!
Hạnh
phúc ngay giây phút này đây, yên bình và thanh thản. Không một chút quấy rầy,
không có chiến tranh. Đẹp quá phải không?
Nếu có
nhiều hạnh phúc hơn thế, hãy mang chia sớt nhé. Nhưng nhớ hãy lặng thầm và im
lặng… Khẽ thôi, họ sẽ biết cảm nhận..