Có một
số bạn thường hay thắc mắc những vấn đề trong cuộc sống chúng ta, vì không có
duyên lành để hàn huyên những khúc mắc đó trực tiếp, cho nên tôi xin phép được
chia sẻ cùng các bạn thiển kiến riêng của tôi về những đề tài này chứ không có
tư cách gì để giải đáp. Hy vọng các bạn cao minh hãy đóng góp ý kiến và nhận
định thêm hầu làm sáng tỏ mọi khía cạnh của vấn đề để mang lại chánh tín cho
cộng đồng.
Hỏi:
Trong nhiều tôn giáo, có một quan niệm cho rằng sau khi chết linh hồn sẽ lên
thiên đàng hoặc xuống địa ngục, điều này hư thực như thế nào
?
Đáp :
Theo thiển kiến của tôi, quan niệm này gây hoang mang và vô lý vì trên thực tế
con người không ai toàn thiện hoặc toàn ác, ai cũng có những điều làm tốt và
điều làm xấu trong đời. Không thể nào sau khi chết con người trở nên toàn thiện
và được lên thiên đàng hoặc trở nên toàn ác bị đày xuống địa ngục vĩnh viễn.
Cũng như không thể nào sau khi chết liền được một vé máy bay trực tiếp lên thiên
đàng hoặc bị kết tội bị đọa xuống địa ngục. Albert Einstein nói rằng " I do not
believe in the God of theology who rewards good and punishes evil
".
Dựa trên
tiêu chuẩn nào để xác định làm những điều như thế nào mới đủ đạo đức để lên
thiên đàng hoặc ác đến mức độ nào để bị đọa địa ngục. Lấy một thí dụ điển hình,
một người phạm tội giết người, theo như quan niện trên thì người ấy ắt hẳn phải
bị đọa xuống địa ngục vĩnh viễn. Nếu thật như vậy thì Thượng Ðế rất là bất công.
Chỉ một sự lầm lổi vì vô minh khống chế mà bị đọa xuống địa ngục vĩnh viễn.
Không còn cơ hội nào khác chăng ? Mọi hành vi đều xuất phát từ nhiều nguyên nhân
sâu xa. Việc giết người đó thuộc về ngộ sát, hay cố sát, vì trong lúc sân hận
tột độ mất tự chủ, trong giây phút ngắn ngủi đó đã bóp cò bắn chết người, rồi
ngay sau đó liền tỉnh ngộ ân hận, cắn rứt lương tâm đau khổ hay là vui thú trong
việc làm ác tạo đau khổ đó cho người khác. Nếu dựa trên hiện tượng giết người
rồi bị đọa xuống địa ngục vĩnh viễn, không có cơ hội nào khác thì quá vô lý.
Hoặc ngược lại, nếu chỉ dựa vào một số việc làm thiện trong xã hội, rồi khi chết
người đó được lên thiên đàng vĩnh viễn, thật quá dể dàng vậy sao ? Đời sống vô
thường ngắn ngủi, có người chết sớm, chưa làm điều gì tốt lắm hay ác lắm thì lên
thiên đàng hay xuống địa ngục ? Những trẻ sơ sinh bất hạnh chết sau khi vừa mới
lọt lòng mẹ, chưa làm gì điều gì tốt hoặc xấu, như vậy những trẻ ấy sẽ đi về
đâu, thiên đàng hay địa ngục ?
Các tín
đồ cuồng tín của Hồi Giáo tin ra nếu chết vì thánh tử đạo, như hành động ôm bom
tự xác giết kẻ thù sẽ được lên thiên đàng. Họ tin rằng Thượng Đế sẽ khen thưởng
và được 72 tiên nữ đồng trinh tiếp đón và phục vụ. (Điều này được ghi rõ trong
kinh Koran của Hồi Giáo). Đó là Thượng Đế riêng của họ tạo ra để bào chữa cho
hành vi ác đó. Bạn có thể đưa ra trăm ngàn trường hợp khác nhau và các bạn sẽ bị
hoang mang và rối loạn bởi quan niệm hời hợt đó. Đó chẳng qua là một sự hứa hẹn
để mê hoặc nhằm một mục đích chính trị hay tham vọng nào đó của các giáo
chủ.
Sự tiến
hoá tâm linh phải từ từ và phải trải qua nhiều kiếp mới có thể đạt đến toàn
giác, yếu tố thời gian đóng vai trò quan trọng trong sự thanh lọc thân khẩu ý
của chúng ta. Sự tiến hóa tâm linh có nhiều trình độ khác nhau từ thấp đến cao.
Muốn huân tập một đức tính tốt, cần phải rèn luyện lâu dài và luôn luôn đề cao
cảnh giác sự cám dỗ trong sát na, chứ không thể nào sau khi chết, bổng dưng trở
thành toàn thiện được. Khi sống và sau khi chết thì tâm thức ( còn gọi thần
thức, hương linh, linh hồn, spirit, mind, soul, v.v... Đó chỉ là những danh từ
khác nhau, nhưng cũng chỉ là một ) và thói quen của mỗi người đều không khác gì
mấy. Thế giới hiện có 6 tỷ người, 6 tỷ bản tánh khác nhau, đó là do sự huân tập
trong nhiều kiếp của mỗi cá nhân. Nhân gian thường hay nói " Cha Mẹ sinh con,
Trời sinh tánh ", điều đó cũng vô lý. Nếu vậy thì Ông Trời cũng quá bận rộn
trong việc sinh tánh cho 6 tỷ người, tại sao sinh tính tốt cho người này, sinh
tính xấu cho người kia chăng ? Ngay từ nhỏ, mỗi chúng ta đều biểu lộ những bản
tánh khác biệt, cho dù anh em sống chung một nhà, học chung một trường, ăn chung
cùng một thức ăn, ngủ chung một nhà, được giáo dục cùng chung cha mẹ, nhưng hai
bản tánh khác nhau, vì mỗi cá nhân đều có những thói quen khác nhau đã tích lủy
trong nhiều kiếp. Bản tánh khác nhau của mỗi người là do tư tưởng, tham, sân,
si, ngã mạn, ích kỷ, rộng lượng, v.v... tạo thành những tánh cá biệt từ kiếp này
sang kiếp khác. Bản tính của mỗi cá nhân khởi nguồn từ đâu? Theo tôi không có
định nghĩa nào hay hơn như sau: "Bản tính của mỗi cá nhân xuất phát từ thói quen
của tư tưởng”. Tư tưởng của mỗi cá nhân bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân, như sự
giáo dục trong hoàn cảnh gia đình riêng của mỗi cá nhân, bản tánh ích kỷ hay
rộng lượng theo thói quen của mỗi cá nhân đã được tích lũy, v.v…Chứ không phải
do Trời sinh ra tánh cho từng cá nhân.
Dựa trên
định luật nhân quả, mỗi hành vi của mỗi cá nhân phải gánh lấy hậu quả tương ứng
với hành vi tốt hay xấu đó. Tích lũy việc thiện nhiều, thì khi hội đủ nhân duyên
thì sẽ hưởng phước, làm việc ác thì khi nhân duyên chín mùi thì sẽ bị quả báo
tương ứng, đó là định luật của vũ trụ, không Thượng Ðế nào tạo ra quy luật ấy
cả. Những cõi giới khác đều không ra khỏi định luật thiên nhiên đó. Cũng như
định luật sức hút của trái đất do Newton khám phá. Sức hút của trái đất là trong
thiên nhiên vũ trụ, chứ không phải do Newton sáng tạo ra. Bởi thế cho nên có câu
" hưởng phước hết phước, thọ khổ hết khổ ". Ai cũng có làm điều tốt và vì tham,
sân, si và vô minh cho nên cũng có làm điều xấu hại người. Hưởng phước hay thọ
khổ đều do khi nhân duyên hội đủ yếu tố, ai cũng có lúc khổ và lúc sướng, có lúc
gặp may có lúc hoạn nạn, tùy theo công đức đã tích lũy nhiều ít trong nhiều kiếp
trước và kiếp hiện tại. Bởi vậy mỗi người có những hoàn cảnh khác nhau, sướng
khổ, hoạn nạn, may mắn đều khác nhau là do nghiệp tích lũy của mỗi cá nhân đều
khác nhau. Tự mỗi cá nhân đều có quyền lực tối hậu có thể quyết định được nghiệp
quả của chính mình. Đó không phải là một niềm vinh dự và đặc ân lớn hay sao
?
Nói tóm
lại, Đức Phật có thuyết rằng, " Vạn Pháp Duy Tâm ". Cảnh giới địa ngục có khác
nào khi dục vọng giày xéo hành hạ mà không sao có thể thỏa mãn được. Khi thần
thức ở cõi âm, nhưng tâm thức vẫn còn dính mắc những dục vọng ở cõi trần, dục
vọng càng nhiều thì càng đau khổ, vì không sao có thể nào thỏa mãn được. Một khi
thần thức đã cởi bỏ hết những dục vọng thấp hèn của thân xác vật lý và những
tính xấu như, chấp chước, ganh tỵ, thù hằn, sân hận, si mê, phỉ báng, ngạo mạn,
ác kiến, v.v... Càng cởi bỏ được càng nhiều thì càng thăng tiến lên những cõi
giới cao hơn. Đó chính là cảnh giới thiên đàng. ( Trong vũ trụ có hằng hà sa số
cõi giới khác nhau, chứ không riêng gì cõi giới vật lý nhỏ bé này. Mặt trời
trong thái dương hệ của chúng ta là một ngôi sao và khoa học đã chứng minh rằng
trong dãy ngân hà có hàng tỷ ngôi sao, các bạn nghĩ chỉ có trái đất này mới có
sự sống duy nhất sao? Chưa thấy và chưa chứng minh được bằng khoa học thực
nghiệm không có nghĩa là hoàn toàn không có, có phải không ?
).
Nói tóm
lại, thiên đàng và địa ngục không phải là nơi chốn vật lý, đó là cảnh giới của
tâm thức, do tâm tạo ra cảnh giới đó và thời gian lâu dài tùy theo sự chuyên tâm
quán tưởng liên tiếp tạo tác của tâm. Tâm tham lam sẽ tạo ra cảnh giới ngạ quỷ,
tâm sân hận sẽ tạo ra cảnh giới địa ngục và tâm si mê sẽ tạo ra cảnh giới súc
sinh. Sau khi chết, sự sống vẫn tiếp tục trong cảnh giới mà nó hoàn toàn tùy
thuộc vào thần thức của mỗi người. Tâm thanh tịnh, ít quyến luyến thân xác ở cõi
trần, và những tư tưởng cao thượng đương nhiên sẽ tạo ra cảnh giới an lạc và
hạnh phúc. Đó mới chính là thiên đàng và địa ngục. Nhưng tâm cũng vô thường,
biến đổi, chứ không cố định vĩnh viễn, nếu tâm thức tỉnh biết cởi bỏ những ham
muốn thấp hèn thì có thể chuyễn hóa từ cõi này qua cõi khác và thăng tiến lên
cõi cao hơn.