Các nước trên thế giới đều có phong trào phụ nữ, nội dung của nó không ngoài đòi hỏi công bằng địa vị xã hội nam nữ, tiền lương và sự ngang bằng của các cơ hội.Mộttrong những tuyên ngôn và biện luận đặc sắc nhất phải kể tới là bài phát biểu của một nữ giới trong một hội nghị thế giới năm 1976. Bài phát biểu có đại ý như sau:
Nam nữ bình đẳng, chứ không phải nam nữ tương đẳng. Vì nam nữ bẩm sinh đã là không tương đẳng, mà cũng không cách gì tương đẳng, bạn không thể kêu nam giới mang thai, cũng không cách gì khiến nữ giới có sức lực như nam giới. Thượng đế tạo ra nam nữ là bảo họ hợp tác bình đẳng, chứ không phải bảo họ giành quyền lẫn nhau. Vì vậy, nữ giới không thể nói: "Nam giới làm như thế nào, tôi cũng phải làm như thế ấy". Nam giới cũng không thể nói: "Vì nữ giới như thế, tôi cũng phải như thế". Như thế là sai lầm, vì chỉ biết mưu cầu sự tương đẳng mà không biết mưu cầu sự bình đẳng.
Vì vậy, khi đòi nam nữ bình đẳng, bất luận nam hay nữ, đều phải nhủ lòng tự hỏi: "Tôi có thể làm gì?" chứ không nên đòi "Tôi phải làm gì?".
Nam nữ đều có thể làm việc mà bản thân "có thể" làm, như thế mới gọi là nam nữ bình đẳng.