Có
một sự hiểu lầm thông thường của con người là cho rằng cách hay nhất để sống là
né tránh khổ đau và cố tìm hạnh phúc. Ta có thể nhận thấy điều này ngay cả nơi
những loài côn trùng nhỏ bé, muông thú, chim chóc... Mọi loài đều giống nhau về
phương diện này.
Một
cách thú vị hơn nhưng cũng mạo hiểm hơn để tiếp cận sự sống là hãy bắt đầu phát
triển tính hiếu kỳ của chúng ta đến với mọi đối tượng của cuộc sống, bất kể
những đối tượng ấy là đắng cay hay ngọt ngào.
Để
có một cuộc sống vượt lên những nhỏ nhen và những định kiến tầm thường - luôn
bảo đảm rằng mọi thứ đều xảy ra theo ý muốn của chúng ta, để có một cuộc sống
trọn vẹn: vui tươi và hạnh phúc, chúng ta cũng phải thừa nhận là chúng ta phải
trải qua quá nhiều những nỗi khổ đau và hạnh phúc để tìm hiểu xem chúng ta là ai
và thế giới này là gì?
Chúng
ta sống như thế nào. Thế giới tồn tại ra sao và mọi vật tự nó là gì? Nếu chúng
ta luôn kiếm tìm sự dễ chịu bằng bất cứ giá nào thì ngay khi chúng ta vừa mới
chạm đến bờ mé của khổ đau, chúng ta đã vội trốn chạy. Chúng ta sẽ không bao giờ
biết đuợc sự thật tồn tại ngay trong những trở ngại, những khó khăn hay những
nỗi khổ đau ấy.
Khi
con người bắt đầu thực tập Thiền định hay bắt đầu làm việc với bất kỳ một nguyên
tắc tâm linh nào đó, họ thường nghĩ rằng bằng cách nào đó họ đang tự cải
thiện.
Tuy
vậy sự cải thiện này đôi lúc lại đi ngược với con người thật của họ. Điều đó
cũng giống như nói rằng: "Nếu tôi chạy bộ, tôi sẽ là một con người tốt hơn" hay
"Nếu tôi có một căn nhà đẹp hơn, tôi sẽ sống tốt hơn" và "Nếu tôi có thể thực
tập thiền định và trở nên bình tĩnh, tôi sẽ là một con người tốt
hơn".
Hay
trong một tình huống nào đó khi họ tìm thấy lầm lỗi của người khác, họ có thể
nói rằng: "Nếu không vì chồng tôi thì tôi đã có một cuộc hôn nhân hoàn hảo" hoặc
"Nếu không vì ông chủ của tôi thì công việc của tôi đã thật tuyệt vời" và "Nếu
không vì tâm trí phiền muộn của tôi thì sự thiền tập của tôi đã thật tuyệt
hảo"...
Nhưng
lòng yêu thương - maitri - đối với chính mình không có nghĩa là chúng ta phải
vứt bỏ tất cả. Maitri có nghĩa là chúng ta vẫn có thể có những tâm lý được xem
là tiêu cực sau những năm tháng nỗ lực thực tập này, chúng ta vẫn có thể bực bội
sau những giờ làm việc căng thẳng này, chúng ta vẫn có thể rụt rè, có thể ghen
tị hay có thể có đủ tất cả những cảm giác hài lòng hay không hài lòng nào
đó.
Điều
quan trọng là chúng ta đừng cố gắng vứt bỏ chính bản thân mình. Thực hành Thiền
không phải là cố gắng ném chính chúng ta đi và trở nên một cái gì đó khác biệt.
Thực hành Thiền chính là để làm bạn với chính con người thật sẵn có của mỗi
chúng ta.
Nền
tảng của sự thực tập là bạn hay tôi hay bất kỳ ai khác ngay bây giờ đã là mình
rồi, đúng như bản chất của bạn rồi. Đó là nền tảng, đó là những gì chúng ta học
tập, là những gì chúng ta cần phải biết với niềm thích thú và tính hiếu kỳ thật
to lớn.
Trong
một số quý vị Phật tử, đôi khi từ "bản ngã" được dùng với một nghĩa sai lạc, với
một nghĩa bóng hơn là một từ ngữ phân tâm học. Là Phật tử, chúng ta có thể nói
rằng: "Ồ, cái ngã của tôi quả đã gây cho tôi quá nhiều rắc rối" và chúng ta có
thể nghĩ: "À, chúng ta cần phải loại bỏ nó ngay, đúng không? Rồi sẽ không còn
vấn đề gì nữa".
Tuy
nhiên, điều quan trọng là không nên loại bỏ bản ngã đi mà phải thật sự bắt đầu
quan tâm đến chính mình, hãy trở nên hiếu kỳ với chính mình và thử tìm hiểu
chính mình. Chúng ta phải hành Thiền và chúng ta phải sống với sự hiếu kỳ to
lớn.
Đối
tượng của thiền tập là chính bản thân chúng ta. Chúng ta tồn tại để tìm hiểu
chính chúng ta và để nhận biết được chúng ta ngay bây giờ chứ không phải là ngày
mai. Người ta thường nói với tôi rằng: "Tôi muốn đến và có một cuộc nói chuyện
với bạn, tôi muốn viết cho bạn một lá thư, tôi muốn gọi điện cho bạn nhưng tôi
lại muốn đợi cho đến khi tôi có điều gì gần gũi với bạn".
Và
tôi nghĩ rằng: "À, nếu bạn muốn tìm một điều gì giống tôi, bạn có thể chờ đợi
mãi mãi".
Vì
vậy, bạn hãy đến như bạn đang là. Điều kỳ diệu là hãy sẵn lòng cởi mở và sẵn
lòng ý thức được điều này. Một trong những khám phá chính của phương pháp Thiền
tập là hãy quan sát chúng ta đang trốn chạy khỏi những giây phút hiện tại như
thế nào và chúng ta đang trốn tránh chính mình ở đây như thế
nào.
Không
nên xem đó là một vấn đề cần phải loại trừ mà điều quan trọng là hãy quan sát
nó.
Tính
hiếu kỳ của bạn nên được liên kết với sự dịu dàng, sự sáng suốt và sự cởi mở.
Bạn hãy để cho mọi việc xảy ra tự nhiên và quan sát chúng một cách cởi mở. Dịu
dàng tức là có một ý thức trong sáng và nhẹ nhàng đối với chính
mình.
Sáng
suốt là có thể quan sát một cách rõ ràng, không định kiến khi quan sát những gì
thật sự xảy ra trước mắt, giống như một nhà khoa học không định kiến khi nhìn
vào kính viễn vọng. Cởi mở tức là mặc cho sự vật diễn biến và mình chỉ quan sát,
nhìn nhận một cách khách quan.
Hiệu
quả của những năm tháng Thiền tập mà bạn đang khởi sự đây sẽ giống như vào cuối
mỗi ngày, một ai đó chiếu một cuốn băng vidéo về chính bản thân bạn và bạn có
thể nhìn thấy được tất cả về bản thân mình. Bạn có thể sẽ thường xuyên chớp mắt
và thốt lên: "Ôi dào!".
Hoặc
bạn cũng có thể thấy rằng bạn đã làm tất cả những điều gì đó vì bạn thích phê
bình tất cả những ai bạn không thích trong cuộc sống, bạn chỉ trích tất cả những
người này. Nhìn chung, làm bạn với chính mình cũng giống như làm bạn với tất cả
những người mà bạn phê bình đó, bởi vì khi bạn có được sự chân thật, dịu dàng và
tốt bụng này kết hợp với cái nhìn rõ ràng về bản thân mình, lúc đó sẽ không có
rào cản nào ngăn bạn yêu thương những người khác.
Như
vậy, cơ sở của yêu thương là chính mình. Chúng ta đến đây để tìm hiểu chính
chúng ta. Con đường và phương pháp để thực hiện được điều đó - phương tiện chính
của chúng ta - là thực hành Thiền và phải có một số ý niệm đúng đắn và sáng
suốt.
Chúng
ta không nên để cho tính hiếu kỳ của chúng ta bị giới hạn chỉ với việc ngồi ngắm
cảnh bên cửa sổ, làm thức ăn trong bếp hay nói chuyện với bạn bè - với bất kỳ
việc gì chúng ta đang làm - mà hãy gắng duy trì được ý niệm về sự sống, sự trôi
chảy và phát triển tính hiếu kỳ ngay cả đối với những gì đang xảy ra trong thân
tâm chúng ta.
Có
lẽ như vậy chúng ta mới trực nhận được ý nghĩa của maitri - được miêu tả một
cách truyền thống như là biểu tượng của tình yêu thương.
Như
vậy, chúng ta hy vọng sẽ có những tháng năm thực tập thật tốt ở đây, để tìm hiểu
chính chúng ta và để trở nên vui tươi hơn, xua tan đi những gương mặt trông quá
nghiêm trang, khắc khổ.
Pema
Chodron
Nguyên
Hạnh (dịch)