1.Thay đổi tư duy, thay đổi
cuộc đời
- Thưa ông, trong cuộc đời
của mình có những bước ngoặt nào khiến ông nhớ mãi?
- TS. Alan Phan: Trước
30/4/1975, tôi là một doanh nhân khá có tiếng ở đất Sài Gòn. Lúc đó là chủ một
vài công ty, dưới có khoảng 20 ngàn nhân viên. Có thể nói như vậy là thành công.
Nhưng rồi sự kiện 30/4/1975 xảy ra, đó cũng là một biến cố xảy đến với gia đình
tôi: Một ngày đẹp trời mọi thứ biến mất. Gia đình tôi ra Hạm đội 7 và lên tàu
qua đảo Guam.
Tôi nhớ cái cảm giác của
tôi lúc đó. Lúc đó tôi mất hết, vài triệu đô la là số tiền lớn vào thời đó. Với
không ít người, đó là là cứ shock khá đáng kể. Nhưng với tôi, trong buổi sáng,
một mình bên bãi biển, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm. Tôi mất hết nhưng điều lạ là
thấy sự thanh bình tuyệt diệu.
Lúc trước ở Sài Gòn, sáng
sớm 6h hai cô thư ký đã đến bàn đủ thứ công việc. Nhưng hôm đó 4h sáng ngồi ở
bãi biển Guam. Không ai quấy rầy, không có chương trình, không có gì để làm cả
ngày, thấy sao lòng nhẹ nhõm, sao đời hạnh phúc như thế này. Trong
khi đó bà vợ cũ của tôi thì nằm khóc thút thít vì mất hết tiền bạc, sản nghiệp.
Khi qua Mỹ, tôi rời trại tị nạn sớm nhất. Và lúc ấy trong túi chỉ có vài trăm đô
la. Chính xác là 4 trăm đô la, một bà vợ, một đứa con và ở tạm căn hộ đằng sau
của một nhà thờ.
Lúc đó tôi không buồn bã
chuyện mất mát, mà lấy một tập giấy hí hoáy kế hoạch xem bây giờ phải làm gì để
kiếm tiền, làm thế nào để có một sự nghiệp khác. Bắt đầu lại – đó là thái độ của
tôi với biến cố đó của đời mình.
- Ông đã chứng kiến những
ai thiếu động lực và bỏ mặc cuộc đời mình cho bão táp số phận cuốn đi
chưa?
- Kể đâu xa, trong gia đình
tôi, tôi có người em trai và người em gái. Có thể nói, sinh ra trong một môi
trường gần như giống nhau, cũng bố mẹ đó, cách nhau khoảng 3-4 tuổi. Có thể nói
là không khác nhiều lắm. Tuy nhiên mỗi người một số phận khác
nhau.
Em trai tôi thua tôi 5
tuổi, lúc đó cậu ấy vừa mới tốt nghiệp ngành luật sư. Nó thấy đời tự nhiên hụt
hẫng, mất mát tất cả mọi thứ khi qua Mỹ chỉ vì không còn được hành nghề luật sư
nữa. Cái bằng đó vô dụng, bao nhiêu năm học tập mất hết. Có thể bắt đầu lại dù
rất khó khăn. Trong phản ứng, thái độ của cậu ấy rất yếu thế, tiêu cực. Lúc đó
cậu bắt đầu bỏ bê, hút sách, nhậu nhẹt… Vì cậu nghĩ đời cậu bỏ đi. Và thực sự
khi đã nghĩ mình là bỏ đi, thì cuộc đời bỏ đi thật. Với lối tư duy như vậy, con
người ta có thể đoán được cái kết cục của cuộc đời. Đó là một thái độ khác dù
chúng tôi cùng trong một gia đình, cùng đối diện với một biến
cố.
Trong khi đó cô em gái tôi
ngược lại. Cô cũng không có gì tích cực lắm. Trước đó cô hành nghề luật sư tương
đối tốt, nhà cửa cũng rộng rãi ở Sài Gòn. Khi mất hết, cô qua Mỹ và đi học lại.
Lúc đó Chính phủ Mỹ cho vay đi học. Cô nhận thấy mình nói tiếng Anh không giỏi
lắm thì không học luật sư nữa, mà học kế toán. Mấy chục năm sau, cô là nhân viên
cao cấp của hãng đa quốc St.Gobain, đời sống thoải mái, có thể nói khá giả hơn
người bình thường.
Còn tôi, sau biến cố, tôi
bận rộn với chương trình mới của mình. Mình nghĩ đến việc trước mặt, nghĩ cách
làm thế nào để đời sống phong phú, hào hứng. Lúc đó, tôi có dịp để chứng tỏ lại
mình. Bây giờ bắt đầu như một trang giấy mới, rất thoải mái. Thái độ của mình
quyết định định mệnh của mình.
Như vậy, để nói rằng, ba
anh em nhưng ba số phận khác nhau, tất cả đều thay đổi nhờ thái độ sống lạc quan
hay bi quan…
- Theo ông, đâu là yếu tố
quyết định sự thành công hay thất bại của những người trẻ mới lập
nghiệp?
- Theo tôi, có rất nhiều
xúc tác ảnh hưởng, nhưng có hai yếu tố chính để quyết định sự thành công hay
thất bại của các bạn trẻ khi lập nghiệp.
Thứ nhất là phải có đam
mê:
Một thực tế là không có gì
dễ dàng trong hành trình cuộc đời của mỗi chúng ta, trừ những người có số may
mắn, còn lại đều phải làm việc cật lực. Cuộc sống sẽ luôn có những khó khăn này
đến khó khăn khác, nếu mình không đam mê sẽ dễ bỏ cuộc. Cho nên cần đam mê công
việc như một cái sở thích. Ví dụ, với tôi, việc kinh doanh giống như sáng sớm
tôi đánh tennis: lúc thì đánh thắng, lúc thì thua, không quan trọng, quan trọng
là mình được chơi một trò chơi. Đó là cái đam mê.
Ông Edison ông làm ra bóng
điện, ông làm cả ngàn lần thất bại, nhưng ông làm hoài rồi cũng có được một phát
minh lịch sử – đó là tạo ra được bóng điện, và chúng ta giờ đây không thắp nến
mỗi đêm là nhờ một anh chàng đam mê như thế. Có đam mê thì mới theo đuổi công
việc đến cùng. Không có đam mê thì không có thành công bền vững và lâu
dài.
Thứ hai là kiên
nhẫn:
Không kiên nhẫn thì thế
nào, tới một lúc nào đó mình xoa tay thôi quên nó đi. Phải biết chờ thời. Cũng
như mình đi trên đường đời mình không biết khúc ngoặt ở đằng trước là gì, nhưng
đôi khi khúc khoặt có thể đem đến cả một tương lai tươi sáng mà mình không thể
tưởng tượng được.
Ví dụ, năm 1968, sau 5 năm
lấy bằng Master ở nước ngoài thì tôi về Việt Nam, lúc đó tôi nghĩ mình chỉ thích
làm nghề dạy học, không biết mình thích kinh doanh. Một đêm tôi hẹn hò với một
cô đào, nhưng đến giờ hẹn chờ mãi không thấy cô ấy đến. Tôi nhìn qua bên cạnh
thấy một người Mỹ lật bản đồ Sài Gòn, tôi hỏi có cần giúp không? Từ mối quen
biết này, đã tạo dựng cho tôi một sự nghiệp sau
đó.
Thế nên, mình không thể ngờ
được bước ngoặt ở tương lai của mình, nó sẽ đưa mình đi tới đâu. Có thể tươi
sáng, nhưng cũng có thể đi xuống hố. Nhưng mà cứ phải tiếp tục đi, xuống hố thì
lại leo lên, đi tiếp. Tới một lúc nào đó, trong cái phút bất ngờ nhất, mình tự
nhiên trở thành "người hùng của thời thế” cũng không biết chừng. Cho nên đam mê
và kiên nhẫn tiếp tục đi, tiếp tục cuộc chơi.
2.Hãy xem thất bại là
bạn…
- Nhưng có một thực tế là
không phải người trẻ nào cũng biết được mình đam mê cái gì, và kiên nhẫn cho
điều gì, nhiều người muốn khởi nghiệp và khởi sự nhưng chẳng biết bắt đầu từ
đâu…
- Tất nhiên mình cần phải
biết mình đam mê điều gì chứ: Mình có thể trở thành một anh nông dân làm vườn,
một kỹ sư, chứ không phải lúc nào cũng cần là đại gia, có nhiều tiền… có những
điều hạnh phúc rất là giản đơn. Nhưng mình phải biết cái mình muốn là gì, chứ
không phải mình chạy theo cái trào lưu của xã hội. Cái xã hội đưa ra có phải mục
tiêu của mình không, nếu không phải mục tiêu của mình thì phải xắn tay áo lên đi
tìm.
Không có gì để trăn trở, lo
lắng, nhưng phải biết mình muốn gì. Khi biết mình muốn gì thì bước tiếp là phải
đặt kế hoạch. Đặt kế hoạch không phải viết ra vài ba trang giấy rồi nói "đây là
kế hoạch của tôi”. Kế hoạch là phải thật chi tiết, rõ ràng. Khi kinh doanh chẳng
hạn, mình biết rõ thị trường thế nào, mình muốn như thế nào, sản phẩm của mình
là gì, dịch vụ cung cấp ra sao, ai là đối thủ cạnh tranh, lợi thế cạnh tranh của
tôi là gì, tôi có những thế mạnh gì,… phải chi tiết, phải thực tế, đừng hoang
tưởng.
- Kế hoạch rất chi tiết sẽ
giúp cho người trẻ ra quyết định sáng suốt hơn?
- Đúng vậy! Sau khi có kế
hoạch rõ ràng, tiếp đó sẽ phân tích việc mình phải đối mặt với cái gì, phân tích
tài chính chi tiết. Tôi có bao nhiêu tiền, tôi hy vọng sẽ kiếm được bao nhiêu
doanh thu sau bao nhiêu tháng?! Vì nếu làm ăn mà không có lợi thì đi… làm công
chức cho rồi. Ý tôi nói là phải có một phân tích tài chính, không ảo tưởng, mù
mờ. Sau khi có đam mê thì đặt kế hoạch đi từ A đến B, sau đó tìm mạng lưới để
hợp tác phát triển.
Mạng lưới gồm những đối tác
mà họ có thể giúp bù đắp những cái mình còn thiếu. Mạng lưới gồm những người lớn
tuổi, họ có thì giờ, họ sẽ tư vấn cho mình, cho mình những lời khuyên tốt đẹp.
Mạng lưới là những mối quan hệ (những người giỏi về IT, giỏi về tài chính…) sẽ
nâng đỡ mình.
Sau đó là kiến thức, làm gì
cũng phải có kiến thức. Đi tìm, học, đọc…. Tiếp nữa là sức khỏe. Làm gì cũng
phải có sức khỏe. Sau gần hai chục năm sống bên Trung Quốc, tôi muốn về Mỹ vì
nghĩ ở đó còn nhiều cơ hội. Tôi gặp lại những bạn cũ, và quả đúng, tôi thấy Mỹ
có quá nhiều cơ hội, rất năng động, sáng tạo. Phải nói là sáng tạo khủng khiếp.
Cuối cùng tôi không ở Mỹ, vì sức khỏe tôi không còn nữa. Tôi không thể làm những
chuyện như cách đây mấy chục năm nữa.
- Làm việc với những người
trẻ ở ta, ông thấy đâu là điểm cần khắc phục nhất ở
họ?
- Khi trở về Việt Nam làm
việc, tôi nhận thấy thấy 3 yếu điểm nhất của một bộ phận không nhỏ giới trẻ VN
cũng như của giới doanh nhân VN như sau. Tôi muốn tư duy của các bạn tránh vết
xe đổ này, bởi đó là kẻ thù của các bạn.
Thứ nhất là lười
biếng.
Chuyện copy-paste, chuyện
lười học… là có thật. Đi đến các trường đại học Mỹ thấy sinh viên cầm sách đọc
bất cứ lúc nào rảnh, còn mình thì không ít người thích la cà "chém gió”, tối đi
nhậu. Đó là việc lười về tận dụng thời giờ, còn có cái lười tệ hại hơn là lười
suy nghĩ. Người ta nói sao nghe vậy, không bao giờ đặt lại câu hỏi "tại sao nó
lại như vậy”, và "nó thực sự có phải như vậy không?” Tất nhiên các bạn ở đây
cũng có một điều kém may mắn là khi lớn lên đã nằm trong một cái hộp và được bảo
"nằm im đó”. Gia đình đặt vào, bạn bè đặt vào, xã hội cũng thế… suốt ngày ở
trong cái hộp. Hãy đứng dậy đi ra khỏi cái hộp suy nghĩ và tìm tòi. Hiện nay,
cuộc cách mạng lớn nhất là Google, nó mang lại kiến thức cho bất kỳ những người
nào muốn tìm tòi. Ngày xưa tôi đi tìm đề tài, tôi leo lên thư viện lục tìm sách
rất mệt mỏi, nhưng bây giờ tôi chỉ cần nằm nhà bấm bàn phím là có cả ngàn dữ
kiện về bất cứ đề tài nào, kể cả chuyện… tán gái
(Cười).
Thứ hai kẻ thù khác là ỷ
lại.
Không ít bạn trẻ vì được bố
mẹ nuông chiều, thành ra ỷ lại, đến khi ra làm việc ỷ lại vào nhà nước, cơ chế
xin-cho, dựa vào những quan hệ… Các bạn mất rất nhiều để tạo dựng cái quan hệ,
thay vì tạo dựng sản phẩm, tạo dựng niềm tin cho khách hàng… Thói ỷ lại là kẻ
thù của các bạn trẻ.
Thứ ba là dễ thất vọng, và
bỏ cuộc.
Bất cứ hành trình nào cũng
có khó khăn, cam go, thử thách, nhưng phải coi những thất bại là bạn bè, thay vì
là kẻ thù. Tôi trân trọng sự thất bại, vì nó cho mình nhiều thứ. Mình thành
công, say men chiến thắng, mình tưởng mình bất bại,… tạo cho người ta một tính
cách tự kiêu, tự đắc, dễ hại mình. Trong khi thất bại cho mình sự suy nghĩ, làm
cho mình một chút đủ nhục để kích thích lòng tự trọng, và khi mình chiến thắng
thì cảm giác huy hoàng hơn. Cho nên đừng sợ thất bại. Thất bại là những người
bạn chứ không phải là kẻ thù.
Tôi tin rằng, khắc phục
được 3 điểm trên sẽ giúp cho sự nghiệp tương lai của các bạn trẻ đi rất
xa.
- Xin cảm ơn
ông!
Lê Ngọc Sơn (Thực
hiện)