"Anh rất tiếc, Anh không nhớ rõ lắm . . ."
Những lời của anh làm nhức nhối cả người và tan nát trái tim tôi. Mới tuần trước, chúng tôi đã cùng ngắm mặt trời lặn và cùng ngồi bên nhau . Anh đã an ủi tôi khi nghe rằng người bạn tốt nhất đã nghỉ chơi với tôi. Nhưng tối nay, tâm trí anh dường như ở đâu đâu anh đã không thể nhớ đến buổi tối đặc biệt đó.
Sao anh ấy lại quá xa cách? Sao anh đau khổ thái quá? Nhiều đêm, anh khóc một mình trong lúc ngủ, nhớ lại những lời lẽ khắc nghiệt của mẹ mình.
Anh đã bảo rất sợ những ngày cuối tuần ở với mẹ , vì lại phải mất hàng giờ nghe bà trách mắng đủ thứ tội . Những tiếng rầy la chẳng không bao giờ ngừng - mẹ đã liên tục làm anh đau khổ vì bị điểm kém và không xứng đáng là đứa con trai hoàn hảo như bà mong đợi. Bà bảo anh thật ngu ngốc rằng anh sẽ không vào được đại học , không thành công trong cuộc sống. Bà nói anh chỉ là kẻ thất bại, một nỗi thất vọng ê chề của bà. Rõ ràng rằng anh có tài về nghệ thuật (đã có tranh vẽ đoạt được nhiễu giải thưởng), nhưng sự chỉ trích của bà khiến anh tin rằng mình bất tài vô dụng.
Anh bảo rằng chính tình yêu đã khiến anh tồn tại được Chúng tôi đã là bạn bè trong nhiều năm trời, giờ đây là bồ bịch, anh thật sự cần tôi. Anh tin tưởng vào tôi. Trong một lá thư gửi tôi. anh đã viết: "Em là cả gia đình của anh. Chỉ có em thôi. Chúng ta có thể là một gia đình. Em có cần ai khác không? Anh thì không. Hãy tin yêu anh và anh sẽ ổn thôi".
Trong một thời gian, tôi đã tin tưởng ở anh. Tôi đã hứa là sẽ không làm tổn thương anh như mẹ anh đã làm, sẽ không bao giờ rời xa và thôi yêu anh. Tôi sẽ đại diện cho gia đình - cái anh cần lúc vui sướng cũng như đau khổ. Tôi sẽ ôm anh khi anh ốm đau, cần sự khích lệ. Tôi đã nghĩ rằng nếu ôm chặt anh , nỗi đau của anh sẽ biến mất.
Dù vậy mối quan hệ của chúng tôi hệt như là một trò chơi xe lửa lộn vòng ở các khu vui chơi giải trí. Đôi khi, anh là người con trai sung sướng nhất mà tôi từng gặp - anh cười nói vui đùa. Nhìn vào mắt, tôi luôn biết anh có vui sướng không . Đôi mắt xanh, sáng không che giấu tôi điều gì cả. Khi anh hạnh phúc, ánh mắt ấy lấp lánh. Nhưng nếu anh buồn, chúng lại chuyển sang màu xám đậm. Vào những ngày buồn đó. anh không đùa giỡn. Khi tôi cố làm anh vui vẻ hơn bằng một nụ hôn, thì anh không để tôi chạm vào người. Tôi không thể diễn tả cho anh thấy là tôi yêu anh như thế nào. Khi anh bị tổn thương tất cả những gì anh biết là đáp trả sự thương tổn đó cho những người không đáng phải lãnh nhận.
Anh thốt ra những điều mà anh biết là cay độc, rồi ngày hôm sau lại đến xin lỗi tôi. Tuy vậy, tôi biết lý do tại sao. Dù vậy, tôi vẫn yêu anh. Tôi vẫn không thể dẹp tan nỗi đau của anh. Nỗi đau có nguồn gốc từ những sự việc đã xảy ra từ trước khi tôi gặp anh. Chẳng bao lâu, tôi nhận ra tình yêu của mình không sánh nổi nỗi đau trong tâm can anh. Dù có thể gây thương tổn tôi chợt nhận ra rằng mình không thể nào giúp anh được ; anh cần ai đó có thể giúp anh bài bản hơn. Tôi đành phải để anh ra đi.
Cái đêm tôi bảo anh chuyện này không thể tiếp tục được nữa, những giọt nước mắt đã làm tôi đau đớn hơn bao giờ hết. Giờ đây, anh sẽ phải chống chọi với nỗi sợ lớn nhất của mình - ở một mình với điều độc ác thật sự trong lòng. Anh cho rằng tôi đã lừa dối anh khi thì thầm "yêu mãi mãi!'. Nhưng tôi chưa hề dối ai cả, chỉ trừ bản thân vì tôi tin rằng tất cả những gì anh cần là tình yêu của tôi. Ngay lúc này đây, tình yêu vẫn còn làm tôi đau đớn.
Anh đã xây dựng một thế giới riêng của mình , trong đó chỉ có anh và tôi tồn tại. Đã có một thời khắc tuyệt vời khi mơ về một thế giới như thế, một vườn địa đàng huyền ảo dành riêng cho hai chúng tôi. Tuy nhiên, tôi chắc rằng mọi thứ tốt đẹp sẽ vụn vỡ nếu anh vẫn tiếp tục dựa vào chỉ mình tôi. Trong thâm tâm, tôi biết điều này chằng tốt chút nào cho tôi lẫn anh. Đơn giản là tôi không thể duy trì mối quan hệ của chúng tôi và giấc mộng này lâu hơn nữa.
Hôm qua, tôi đã gặp lại anh lần đầu tiên sau một năm xa cách. Mắt anh lấp lánh một thứ ánh sáng tỏa ra từ bên trong. Bóng tối đã được xóa tan, vì anh đã đón nhận những người khác bước vào đời mình, những người đã giúp anh nhiều cách hiệu quả hơn tôi có thể. Giờ đây, anh đã tự nhận biết được những biệt tài của mình, và dù những kỷ niệm đau đớn vẫn còn, anh bắt đầu thêm tin tưởng vào bản thân. Cũng trong ngày hôm qua, tôi chợt nhận ra rằng, ngay cả tình yêu toàn bích cũng không thể giải thoát tôi khỏi chứng tự kỷ ám thị. Và đôi khi, điều đáng yêu nhất ta có thể làm cho ai đó là, hãy để anh ta ra khỏi đời mình.