Vô minh
tức là tham, sân, si, mạn, nghi. Năm thứ ác nghiệp nầy có thể khiến cho con
người điên đảo đến phát cuồng.
1. Tâm
tham: Là đối với cảnh thuận, chúng ta sẽ khởi lòng tham ái đến nỗi không có thì
không được. Thậm chí có người vì muốn được mục đích của mình mà bất chấp các thủ
đoạn, bằng không họ chẳng cam lòng.
2. Tâm
sân: Là khi gặp cảnh nghịch, chúng ta sẽ giận hờn và nổi nóng, như không chửi
người thì cũng đánh người, thậm chí còn giết hại người nữa. Đó đều là do tâm sân
hận tác quái, nó khiến con người mất cả lý trí và ý chí xử sự mọi việc. Người có
tâm như thế, ắt sẽ làm cho xã hội chẳng được an ninh, trật
tự.
3. Tâm
si: Là người không có trí huệ, không biết phải trái, cũng không phân biệt được
thiện ác, cho nên hồ đồ điên đảo, hậu quả là thành kẻ bất lương, tạo nhiều
nghiệp tội.
4. Tâm
mạn: Là tự đề cao mình và đè ép người khác. Tự cho chuyện gì mình cũng hay hơn,
nổi bậc hơn người. Thứ hành vi cống cao ngã mạn nầy là điều tối kỵ, chúng ta
không nên có.
5. Tâm
nghi: Là người đối với việc chánh đáng lại sanh lòng hoài nghi, không tin lời
nói của bất cứ ai. Người có thứ tâm lý như vậy là bất thường, là sai lầm vì đã
tự hạ thấp mình.
Năm loại
tâm lý nầy đều là không bình thường, đều là do cái nhân vô minh dẫn đến. Người
tu hành nhất định phải tiêu diệt vô minh, đừng để nó gây sóng gió thành tai họa
vô cùng tận như vậy.
Vô minh
khiến cho kẻ phàm phu chỉ biết dụng công vào mấy thứ tình dục. Họ nghĩ rằng
chuyện tình ái ở thế gian là thật, cho nên họ không thể xa rời và cũng không nỡ
buông bỏ nó. Do đó họ gắn bó với lục thân quyến thuộc một cách rối ren mà buông
xả không đành. Rồi họ tạo ra biết bao thiện ác lẫn lộn, họ cũng không phân biệt
được giữa ô nhiễm và thanh tịnh. Đời đời kiếp kiếp, họ cứ quay quanh trong vòng
sanh tử luân hồi, vĩnh viễn không bao giờ ngừng. Cho nên nói vô minh là căn bản
của sanh tử.
Người tu
hành không có mấy thứ rắc rối đó đè nặng trong tâm, cho nên họ dễ được thanh
tịnh, giải thoát và hết sanh tử. Nếu không cắt đứt vô minh, chúng ta vĩnh viễn
sẽ bị nó chi phối, để rồi xuống địa ngục, chạy lên núi đao, hay là vào chảo dầu
sôi. Lúc bấy giờ, chúng ta sẽ hối hận là lúc đầu sao mình không chịu tu hành
tinh tấn. Nhưng rất tiếc là đã không còn kịp nữa.
Tôi xin
khuyên quý vị nên tu hành cho kịp thời, đừng có tưởng là ngày tháng còn dài mà
hẹn lần, hẹn lựa.
Bậc cổ
đức có nói: "Đừng đợi đến già mới học đạo, mồ lẻ loi lắm kẻ thiếu niên.” Học đạo
được một ngày là gần được Tịnh Độ thêm một chút. Như vậy từng chút từng chút,
quý vị sẽ đến được cõi Tịnh Độ. Nếu quý vị không chuyên cần tu đạo mà lại muốn
đến Tịnh Độ, thì sẽ không đến được đâu! Công việc trên đời, dù chúng ta có lãng
phí thời gian để làm, rốt cuộc cũng chẳng được lợi ích gì. Nhưng chỉ có pháp môn
tu hành là không lãng phí thời gian. Nếu quý vị tu được một phút thì được một
phút lợi lạc. Cho nên nói: "Gom cát thành tháp,” tức là từng bước, từng bước
không ngừng tiến tới, tự nhiên quý vị sẽ đến được bờ bên
kia.
Những sự
thực tập Đạo Phật cho việc RÈN LUYỆN TÂM có thể được tóm gọn trong hai
câu:
" 1. Nếu
chúng ta có thể, chúng ta nên giúp đỡ người khác.
2. Nếu
chúng ta không thể, chúng ta tối thiểu không làm tổn hại người khác."
Cả hai
căn cứ trên từ ái và bi mẫn.
Đầu tiên
chúng ta phải đạt được sự kiểm soát đối với khuynh hướng làm tổn hại, tự động
kiềm chế những hành động gây tồn thương bằng thân thể và lời nói.
Những
nguyên tắc phi đạo đức thân thể là giết hại, trộm cướp, và tà dâm; những hành vi
phi đạo đức lời nói là nói dối, nói lời vô ích, nói lưỡi đôi chiều, nói lời độc
ác, những hành vi phi đạo đức tinh thần là tham lam, xu hướng tổn hại, và quan
điểm sai lầm (hay tham, sân, si). Mười điều đó làm đau khổ cho cả người khác và
chính chúng ta.
Giết hại
có nghĩa là chấm dứt cuộc sống của một chúng sinh, hoặc là qua hành động của
chính chúng ta hay qua việc thúc ép người khác làm việc ấy. Đôi khi nó sinh khởi
từ lòng tham muốn, như trong việc giết súc vật làm thực phẩm, Những lúc khác là
qua sự thù hận, như trong việc trả thù, hay có thể ngay cả qua cấp độ si mê, như
trong việc suy nghĩ rằng việc giết súc vật để tế lễ là lợi ích. Mọi người chúng
ta có khả năng để tiến hành một tội lỗi như ám sát; cho đến khi mà tham muốn,
thù hận, luyến ái, ganh tỵ, hay si mê hiện diện;việc phạm tội là có thể xảy
ra.
Trộm
cướp sinh khởi chính yếu từ tham muốn - lấy của cải gì đấy của người khác bằng
việc lừa dối (như khi người buôn bán dùng cân non, đong thiếu), bằng sức mạnh
(cướp giật), hay ăn trộm.
Quan hệ
tình dục không chính đáng được thúc đẩy bởi tham muốn để giao du với một đối tác
không thích hợp, như trong trường hợp tà dâm hay hảm hiếp.
Nói dối
sinh khởi từ động cơ để giả trá, như trong việc nói với người khác, "tôi thấy
như vậy như vậy," khi chúng không thật sự thế. Chúng ta có thể đưa đẩy với từ
ngữ và hành động thân thể không thích đáng, để người khác hiểu
sai.
Nói lời
chia rẻ (nói lưỡi đôi chiều) có khuynh hướng để ly gián người khác làm mất sự
hòa hiệp hay làm sâu thêm sự bất đồng giữa những thù oán đang tìm kiếm sự thỏa
hiệp. Nó có thể được thi hành một cách thái quá hay mờ ám với sự lừa dối, hay
một cách gián tiếp qua ẩn ý.
Nói lời
ác độc sinh khởi từ việc muốn nói điều gì đó không vui lòng - thường là từ việc
thù oán - về một người khác hoặc là trực tiếp trước mặt, một cách mờ ám như
trong đùa cợt hay một cách gián tiếp qua trò chuyện.
Nói lời
vô nghĩa thường bị lèo lái bởi u tối và lãng quên. Xao lãng với người nói lời vô
ích, bàn ra tán vào mất thời gian, không mục tiêu gì cả, đối với những người
đang cố gắng để thực hành phát triển tâm linh là đặc biệt tai hại cho cả tự thân
và người khác.
Tham lam
là mong ước những sở hữu của người khác. Sinh khởi một cách chính yếu từ thèm
khát, đặc biệt tổn hại khi chúng ta không xấu hổ hay ngượng ngùng về nó và không
cố gắng để dừng lại việc ấy.
Khuynh
hướng tổn hại sinh khởi từ thù hận, như trong khuynh hướng giết hại người khác
trong chiến trận; từ ganh tỵ, như trong việc muốn làm tàn hại địch thủ; hay từ
việc không thiện ý tha thứ kẻ thù. Khuynh hướng tổn hại có những tác động mạnh
mẽ đặc biệt khi được xem là một phẩm chất tốt nên không cần phải điều chỉnh.
(Thường được biết như là sân giận).
Quan
điểm sai lạc là những khái niệm lâu đời cho rằng đạo đức và hành động bất thiện
không phải là những nguyên nhân của hạnh phúc và khổ đau một cách tương ứng, và
sự phủ nhận ảnh hưởng của việc thực tập tâm linh. Những quan điểm sai lạc là
hoàn toàn khi chúng ta quyết định không cần phải tìm kiếm sự thật gì nữa.
(Thường được biết như là si mê).
Thật
quan trọng để thấu hiểu rằng những hành động phiền não chướng ngại ẩn tàng của
thân thể và lời nói không phải tự sinh khởi, mà chúng phát sinh từ sự lệ thuộc
trên động cơ tinh thần. Sự ảnh hưởng từ những thể trạng sai lạc của tâm làm cho
những hành vi sai lạc được sinh ra. Do vậy, để kiểm soát những hành vi tiêu cực
của thân thể và lời nói, điều cần thiết là phải thấu đáo gốc rể của chúng, tâm
và sự thuần hóa nó. Trình độ này của việc thực hành về từ ái có thể bao gồm
trong một câu: "Đừng làm tổn hại người khác."