Sa Di bạch "Sắc là vô thường, vô thường thì khổ, khổ thì vô
ngã, vô ngã tức là không, không là chẳng phải có, cũng chẳng phải không có”,
Chúng ta thử phân tích xem đoạn này Tôn giả Sa Di muốn nói gì?
- Sắc là vô thường:
Sắc là vật chất, mọi vật chất đều biến đổi, như cái nhà, cái
xe, thân xác chúng ta mỗi ngày mỗi thay đổi. Từ mới thành cũ thành hư, từ trẻ
thành già thành bệnh rồi chết; như vậy rõ ràng chẳng có cái gì chắc chắn trường
tồn, nên "sắc là vô thường”.
- Vô thường thì khổ:
Cái nhà cái xe cũ đi, hư hỏng, làm cho ta lo buồn; thân ta mỗi
ngày già đi, yếu đi, sinh bệnh tật rồi chết làm cho ta buồn khổ. Như vậy vì những
sự thay đổi tồi tệ ấy làm cho ta không vui được, như thế rõ ràng "vô thường thì
khổ”.
- Khổ thì vô ngã:
Vô ngã: là không có tôi, không có ta, tại sao khổ thì vô ngã?
Đây chỉ là một cách nói, chính ra nên nói: "Khổ thì phải vô ngã” vì có ngã có
ta nên mới khổ, nếu không chấp ngã. không chấp ta thì hết khổ, nếu không chấp
cái của ta thì hết khổ, tại sao? Vì chấp cái thân này là mình, chấp cái nọ cái
kia là của mình, chấp chặt như thế, nên khi thân này già đi yếu đi, bệnh hoạn đến
chết, cái xe bị hư hỏng v.v…, thì cảm thấy buồn khổ.
Nếu không cho thân này là ta, không cho cái nọ cái kia là của
ta, thân này có bệnh hoạn già chết, cái xe hư hỏng v.v…, cũng chẳng động tâm
thì làm sao buồn khổ được, nếu không chấp ta, không chấp cái của ta sẽ hết khổ,
nên nói "khổ thì phải vô ngã để hết khổ”.
Chúng ta cũng nên biết: "Vô thường thì vô ngã”, tại sao? Vì
thân tâm con người gồm có sắc và tâm, Sắc là thân do Bốn Đại "Đất, Nước, Gió, Lửa”
hợp lại mà thành; Tâm gồm "Thọ, Tưởng, Hành, Thức”; thân kết hợp bởi các bộ phận,
tất cả bộ phận thân thể đều do sự kết hợp của các tế bào nguyên tử mà thành,
các tế bào luôn sinh diệt không ngừng, nên nó là vô thường, chẳng có cái gì có
thể gọi là cái ta, đó là về Sắc Thân.
Còn về Tâm gồm: cảm giác (Thọ); suy nghĩ, tưởng nhớ (Tưởng);
tác ý, ý muốn, suy nghĩ (Hành); phân biệt, so sánh (Thức). Tâm gồm bốn thứ thuộc
tinh thần, chúng luôn luôn thay đổi không cố định, như cảm giác có lúc buồn có
lúc vui (Thọ), có lúc suy nghĩ tưởng nhớ có lúc không suy nghĩ tưởng nhớ (Tưởng),
có lúc suy nghĩ muốn làm có lúc không suy nghĩ, không muốn làm gì cả (Hành), có
lúc phân biệt so sánh việc này việc nọ có lúc không muốn phân biệt so sánh gì cả
(Thức). Như vậy bốn món của tâm không đồng nhất, luôn luôn biến đổi, nên chẳng
có cái nào được gọi là ta, do đó "Vô thường thì vô ngã”.
- Vô ngã tức là không: Tại sao?
Vì đã cho rằng: không có Ngã, tức không chấp nhận cái thân
tâm này là ta rồi, nó chỉ là giả có tạm có, chứ nó không có thực thể gì, nên nó
là không, nên nói "Vô ngã tức là không” là vậy.
- Không là chẳng phải có, cũng chẳng phải không: Là sao?
Không là chẳng phải có: Là sao? Tức là thân tâm này chẳng phải
thật có, chẳng thể chấp chặt để rồi sinh ra đủ thứ xấu xa, như sinh ra tham
lam, giận hờn, kiêu ngạo, ích kỷ, nói dối v.v… để gìn giữ bảo thủ cho cái ta; nếu
không chấp cái thân tâm này là có, đâu còn sinh ra những thứ xấu xa như thế nữa?
Không cũng chẳng phải là không có: Là sao? Tức là tuy coi cái thân này
là giả hợp, là tạm, do nhân duyên hợp mà tạm có, là không, nhưng không phải là
không ngơ chẳng có gì như trong cái bình không có không khí và bất cứ vật gì.
Không phải là không như thế đâu, mà trong cái thân này còn có một thứ trong sạch,
tròn sáng nhỏ hơn đầu kim nhọn, lớn bằng đại vũ trụ, nó rất quý giá; cái quý
giá này gọi là chân không diệu hữu, không thể nghĩ bàn, nó chính là Phật tánh của
mỗi người mà đức Phật đã chỉ cho chúng ta, bởi vậy mới nói "Không chẳng phải là
không có”, là vậy.