CHƯƠNG MỘT
– Tôi đến đây không phải để khuyến dụ anh thay đổi tôn giáo
hay theo triết lý mới nào, tôi được Ngài – là Thầy tôi – gửi tới đây để trả lời
những câu hỏi đang làm anh hoang mang. Cách duy nhất tôi có thể làm vậy là
trình bầy cho anh những điều căn bản của sự sống, với hy vọng chúng sẽ giúp anh
có một hiểu biết nền tảng hầu xây dựng triết lý riêng cho mình. Tôi cũng sẽ
giúp cho anh có kinh nghiệm thực tiễn để nhờ vậy anh có thể tự mình chứng nghiệm
sự việc. Nhiều đỉều tôi sắp nói nghe có vẻ lạ lùng đối với anh, nhưng tôi đã học
hỏi qua bao kiếp sống và có chứng cớ làm tôi tin tưởng rằng một số sự kiện là
đúng thực. Tôi không hề muốn là anh chấp nhận những gì tôi nói là chuyện có thật
hay Chân Lý, vì anh chỉ có thể thấy như vậy khi tự mình biết chúng nhờ kinh
nghiệm mà thôi.
"Có một chuyện xưa về Đức Phật mô tả ý này. Ngày nọ có đệ
tử tới hỏi Ngài rằng:
– Bạch Phật, con nên tin ai đây ? Có người bảo con điều này
đúng , người nọ bảo điều khác, và cả hai tin chắc là họ đúng cả.
Đức Phật đáp:
– Này con, con đừng tin vào lời nói của ai, ngay cả lời của
Ta, trừ phi con thấy điều đó hợp với lòng mình. Nhưng, lúc đó cũng đừng tin nó
vội mà hãy xem như là giả thuyết hợp lý cho tới khi con có thể tự chứng nghiệm
lấy cho con.
"Trước hết tôi sẽ nói sơ qua con đường tiến hóa và làm
thế nào mà sự sống diễn ra trong thiên nhiên.
"Nói về nguồn cội của sự sống thì tôi không thể có ý kiến
gì, tôi không biết và tôi chưa gặp được ai biết. Nhưng thử hỏi chuyện ấy có
quan trọng không ? Tất cả ai biết suy nghĩ đều đồng ý rằng phải có một quyền
năng sáng tạo đằng sau vũ trụ bao la, và dù ta gọi quyền năng ấy là Thượng đế
hay là con Tạo thì cũng không có gì quan trọng. Nhiều người vẫn tin Thượng đế
là ông lão quắc thước với chòm râu bạc trắng phau, là hình ảnh lý tưởng nhất mà
con người có thể tưởng tượng ra được, có quyền năng vô biên, công minh vô kể
không ai sánh bằng. Nghĩ như vậy thì có gì là sai ? Hình ảnh đó có thể làm thoả
mãn nhiều người nhưng không có căn bản nào trên thực tế, vì chưa có ai đang sống
có thể tự nhận là mình biết về sự tạo lập vũ trụ hay biết về sự sống.
"Dù không thể phân tích được sự sống nhưng chúng ta có
thể tiếp xúc với nó. Có ai chưa từng thấy một người hay vật sống phút này và chết
phút sau ? Chuyện gì xảy ra trong phút giây đó ? Chắc chắn phải có cái gì đã ra
khỏi thân hình vừa mới cử động, để lại thân xác cứng đờ mà nếu nhìn kỹ thì có vẻ
như nó bắt đầu tan rã để trở về với cát bụi. Vì thế ta có thể nhìn nhận sự sống
như là một sự kiện cho dù ta chưa thể hiểu được và chắc chắn ta không thể tạo
ra sự sống như đã chế biết bao món trong thời buổi tiến bộ này. Trí não con người
đã sinh ra nhiều vật nhân tạo, nhưng chưa hề tạo nên sự sống, đây vẫn còn là một
trong những bí mật thách đố các nhà khoa học tài ba.
"Khoa học cho chúng ta biết rằng sự sống được tìm thấy
trong cả bốn loài của thiên nhiên là kim thạch, cây cỏ, thú vật và con người.
Chẳng cần nói ta cũng biết rằng có sự sống trong loài vật và loài người, điều
đó ai cũng tự mình thấy được nhưng nói rằng cũng có sự sống trong kim thạch và
thảo mộc thì khó tin hơn. Những nguồn đáng tin cậy bảo rằng ngay cả hòn đá cũng
có sự sống, khi sinh lực rút lui khỏi viên đá thì nó bắt đầu tan rã dần dần
thành bụi cát như thân xác con người, tuy rằng tiến trình cần thời gian dài
hơn. Nói rằng thảo mộc có sự sống thì dễ được chấp nhận hơn là nói đất đá có sự
sống, vì cây mất đi sự sống khi nhổ lên khỏi mặt đất, ta thấy cây khô héo, tàn
tạ rồi chết đi thành cát bụi như tất cả sinh vật khác khi sinh lực rút đi.
"Triết gia còn tìm sự sống xa hơn trong một loài khác nữa
mà họ gọi là thế giới của Siêu Nhân, vì
khi con người đã tiến hoá qua được loài người, sự tiến bước không dừng ở
đó mà hướng lên mãi cho tới khi nó đạt tới cội nguồn sinh ra sự sống. Diễn
trình ấy mất bao nhiêu kiếp trước kiếp này thì không ai có thể đoán. Họ nói
thêm rằng sự sống tiến hóa không ngừng giống như mọi loài trong thiên nhiên, và
mục đích của sự sống là thu thập Kinh Nghiệm. Kinh Nghiệm được gặt hái khi sự sống
tiến dần qua những loài trong thiên nhiên, từ hình thể thấp nhất đến cái cao nhất
mà chúng ta có thể gọi là Siêu Nhân hay người toàn thiện.
"Kế tiếp là xem sự khác biệt giữa sự sống trong kim thạch
và trong loài vật so với loài người là gì. Bản chất của chúng thì chắc chắn là
một vì như tôi có nói, nguồn cội mọi sự sống phát xuất từ Thượng đế, chỉ khác
nhau trong cách biểu lộ mà thôi. Khi sự sống bắt đầu ở những kim thạch khác
nhau, nó không có cá tính riêng như ở con người. Trong các loài khoáng chất thấp,
sau khi thâu thập kinh nghiệm cần phải có ở đây, sự sống đi vào các loài khoáng
chất cao hơn, rồi qua thảo mộc loại thấp tiến dần đến thảo mộc loại cao.
"Ngay ở mức độ này cũng vẫn chưa có cá nhân riêng biệt
mà chỉ có Hồn Khóm, chung cho tất cả thú vật khác nhau cùng một loại, như hồn
khóm chó berger, chó Nhật, hồn khóm mèo v..v.. và Hồn Khóm tác động, hướng dẫn
con vật trong hồn khóm. Khi sự sống lên tới loài người thì mỗi thân xác có linh
hồn riêng ngụ trong đó cho ra ý nghĩa và hành động riêng của mỗi người. Ở giai
đoạn này của cuộc tiến hóa, hồn khóm có ảnh hưởng đối với giống dân mà không có
ảnh hưởng cho cá nhân là người nay có tự do ý chí.
"Đối với loài vật thì con người là thú vật siêu đẳng, y
như người toàn thiện là siêu nhân đối với chúng ta. Chuyện không may là chúng
ta mang danh con vật siêu đẳng lại đối xử tàn ác với loài vật thay vì có lòng
nhân và sự thông cảm, thực tế có vẻ như con người là nguyên nhân gây đau khổ
cho thú vật. Nếu con người giết thú vì cần thức ăn như thú vật làm, hay phải tự
vệ khi bị đe dọa đến tính mạng thì hành động này có thể xem hợp với thiên
nhiên. Nhưng con người hành hạ thú vật khi đặt bẫy, dùng những bộ lông làm đẹp
bạn gái của mình, và bắn giết, hành hạ loài thú trong những trò mà họ gọi là
"thể thao", bất kể nỗi đau khổ có thể gây cho loài thú không khôn
ngoan bằng mình.
"Tất cả những việc tàn ác thiếu suy nghĩ này gây ra lòng
Sợ Hãi, là cảm xúc làm trì trệ nhất trong mọi loại cảm xúc. Lòng sợ hãi con người
bắt đầu từ thú vật thấp nhất và tiếp tục lan khắp loài vật cho tới khi thú được
gia hóa tiếp xúc với người, khi ấy nỗi sợ hãi được thay bằng tình thương. Mức
tiến hóa của con vật diễn ra chậm chạp bao lâu mà chưa đạt tới giai đoạn này.
"Tôi sẽ tả cho anh hay diễn trình của lực sống nơi loài
vật. Hãy tưởng tượng lực sống như dòng nước trôi chầm chậm trong kinh đào, bờ
kinh hai bên hàm ý mục đích con nước có kiểm soát. Khi dòng nước đi qua loài
kim thạch và thảo mộc thì không có gì khác biệt xẩy ra, nhưng có sự thay đổi rõ
rệt khi dòng nước đi vào thế giới loài vật. Thế giới loài vật có cấu tạo phức tạp
hơn vì có nhiều trình độ tiến hóa khác nhau, từ vi khuẩn nhỏ bé, sâu bọ, giun dế
tới thú hoang trong rừng và lên nữa là thú nhà. Khi đi xuyên qua thế giới loài
vật, sự sống thu hoạch được nhiều kinh nghiệm vì cư ngụ trong những hình thể
khác nhau. Hãy thấy thí dụ như sự sống trong con nòng nọc. Sinh lực nằm trong
trứng do cóc nhái sinh ra, tới ngày giờ trứng nở thành hàng ngàn con nòng nọc.
Chúng chào đời là để học hỏi về sự sống, có kinh nghiệm và những kinh nghiệm
này sẽ làm cho dòng sống có mầu sắc thay vì trong vắt như trước kia, lúc chưa
có kinh nghiệm.
"Vô số nòng nọc chết đi lúc còn bé, chưa kịp lớn lên
thành cóc nhái, có kinh nghiệm rất ít nên khi trở về hồn khóm thì sinh lực gần
như không có mầu sắc gì. Một số trở thành cóc nhái mà vì thiếu thức ăn, đau khổ
làm chúng chết. Một số khác sống lâu hơn, có cơ hội tiếp xúc với loài người , với
trẻ nhỏ bắt và chọc phá chúng. Cóc nhái hóa ra sợ hãi ngưòi, tìm cách trốn
lánh, bỏ chạy mỗi khi đối mặt với người.
"Rồi số cóc nhái này cũng chết đi hoặc một cách tự nhiên
là điều rất hiếm, hoặc vì sự tàn ác của người, hay bị rắn bắt. Nước ban đầu hay
dòng sống lúc chúng ra đi thì trong vắt nhưng khi phần sinh lực này trở về hồn
khóm, kinh nghiệm đau khổ mà chúng trải qua thí dụ như lòng sợ hãi, chắc chắn
làm nước nhuộm màu. Mỗi đơn vị của dòng sống trong vô số đơn vị sau kiếp sống của
mình mang trở về phần kinh nghiệm riêng dù lớn
dù nhỏ, và tất cả những kinh nghiệm này hòa lẫn với nhau làm cho hồn
khóm có kinh nghiệm chung của tất cả đơn vị, không đơn vị nào có cá tính riêng
rẽ mà tất cả là thành phần của trọn hồn khóm.
"Sau khi trải qua một hay hai kiếp ở mức tiến hóa này, sinh
lực với kinh nghiêm thâu thập được đi qua một mức cao hơn, thí dụ như thay vì một
đàn cả chục ngàn con nòng nọc thì nó sẽ là vài ngàn con chuột. Chuột sinh ra có
lòng sợ hãi người và những kẻ thù tự nhiên của loài chuột, do kinh nghiệm từ những
sự sống trước được mang theo sang kiếp này. Trong giai đoạn mới là chuột thì
lòng sợ hãi tiếp tục lớn thêm. Ngay trong những ngày đầu chuột được kinh nghiệm
cay đắng dạy rằng phải tránh xa người bằng mọi giá, phải sinh hoạt ban đêm lúc
người đe dọa ít hơn ban ngày, và nếu có con chuột nào sống tới tuổi già, thì ta
phải nói đây là tay vô địch lão luyện có nhiều mánh khóe để thoát được móng vuốt
kẻ thù. Khi tất cả đơn vị trở về hồn khóm chuột lần nữa thì kinh nghiệm của
chúng lại nhuộm mầu thêm dòng sống."
Tôi đang mãi mê theo dõi lời của ông thì đột nhiên căn phòng
im bặt, ngước mặt lên thì ông không còn đó nữa. Tôi ngồi yên một lát, ráng gom
các ý tưởng đó lại, một chập sau tôi đã nhớ hầu hết những điều ông nói. Tôi
không còn nghĩ đến chuyện nên hay không nên tin những gì mình vừa được nghe, bởi
nó không còn là vấn đề đáng quan tâm nữa. Chúng hoàn toàn mới lạ và chắc chắn
là thú vị vô cùng; dù là mệt mỏi nhưng chưa gì tôi đã bắt đầu trông đợi đến
ngày mai.
Ngày hôm sau tôi ngồi ở bàn giấy trong phòng, mắt cứ dán vào
cánh cửa, tôi nhất định phải nhìn cho được giây phút ông vào phòng để coi xem
ông mở cửa đi vào hay đi xuyên qua nó, nhưng nếu mong đợi cho có phép lạ xẩy ra
thì tôi đã thất vọng, vì đúng 11 giờ
cánh cửa phòng bật mở nhẹ nhàng không tiếng động và ông chào tôi ngay:
– Sao, anh sẵn sàng nghe tiếp câu chuyện chứ, hay tôi đã làm
anh chán rồi ?
Tôi đoán là câu trả lời của tôi làm ông hài lòng, vì ông ngồi
xuống thảm và tiếp tục câu chuyện bỏ dở ngày hôm qua.
"Khi dòng sinh lực của sự tiến hóa tiếp tục lên đến loài
thú rừng, ta sẽ thấy đó là một bước tiến khá xa nếu kể từ các con giun dế, cũng
như loài này là bước tiến xa so với cỏ cây. Thú vật sống theo định luật thiên
nhiên là 'Kẻ nào mạnh thì sống', và đặc điểm chính của loài vật là sự sinh tồn.
Con nào yếu sẽ là thức ăn cho con mạnh, và nỗi sợ hãi về sự sinh tồn nhuộm mầu
cho kinh nghiệm của tất cả thú vật như thế, từ ngày chúng được sinh ra tới ngày
chúng chết, dù đó là cái chết tự nhiên hay bị con khác ăn hay bị người đi săn bắn
chết. Như thế có gì là lạ nếu bản năng trội nhất của tất cả thú rừng là lòng sợ
hãi ? Sợ con thú khác mạnh hơn và sợ thú vật siêu đẳng là con người.
"Các linh hồn trong hồn khóm sống qua nhiều kiếp làm thú
hoang, vì nhờ những kiếp ấy mà chúng học được những bài học về sự sinh tồn, và
nhu cầu phải làm việc để sống còn, như việc tìm thức ăn mà thôi cho mỗi con thú
trở thành bổn phận hằng ngày không thể nào làm ngơ được. Gặp lúc thức ăn khan
hiếm, bản năng con thú dạy cho nó đi tìm vùng sinh sống mới, và nhờ vậy học được
tính thích nghi là một bài học quan trọng khác. Bài học này sẽ tỏ ra rất hữu
ích cho linh hồn khi tới ngày giờ chúng sinh ra làm con người riêng biệt. Bản
năng làm mẹ lộ ra lần đầu tiên trong giai đoạn này của hồn khóm, như ta thấy
con cái là một lực phải để ý khi gia đình con thú bị lâm nguy.
"Tôi nói cũng đã đủ để anh hiểu rằng thú hoang là loài
tiến hóa cao nhất so với những giống khác trong loài vật, và khi tới ngày giờ
chúng sẽ được đầu thai vào những con thú có cơ hội sống gần gũi với người, cũng
như con người là loài mà khi đúng thời điểm thì linh hồn lúc này trong thân xác
thú vật sẽ bước qua.
"Dã thú như voi, lừa, trâu rừng sẽ chiến đấu một cách dữ
dằn để chống lại sự bắt bớ của người, nhưng khi bị bắt và được đối xử tử tế thì
chúng trở thành gia hóa, và sẵn lòng dùng sức mạnh tự nhiên của mình để giúp
người. Tuy nhiên sau nhiều năm bị bắt giữ chúng vẫn ít khi trở thành gia hóa thực
sự. Trong những kiếp sau đó chúng thường sinh ra làm thú nhà, thế nên môi trường
ngay từ lúc mới sinh dạy cho chúng bỏ bớt phần nào lòng sợ hãi tự nhiên mà những
kiếp trước đã tạo nên. Loài tiến hóa nhất trong nhóm này là trâu bò, vì chúng
thường được nuôi và cho ăn trong chuồng vào những tháng mùa đông. Hành động
nuôi ăn làm tăng sự tin tưởng vào con người, và loại bỏ lòng sợ hãi tự nhiên của
thú đối với ta.
"Tuy chậm mà chắc, dần dần lòng sợ hãi được xóa bỏ một
phần, và hồn khóm sẵn sàng bước qua giai đoạn chót của kiếp thú là thành thú
nhà như ngựa, chó, mèo. Ban đầu hồn khóm khởi sự học hỏi kinh nghiệm qua mười
ngàn con nòng nọc, dần dần phân chia càng ngày càng ít đi, tới lúc làm thú nhà
thì hồn khóm còn gồm chừng một chục con ngựa, chó, hay mèo, và giai đoạn chót
thì chỉ còn hai linh hồn trong hồn khóm, là hai con ngựa, hai con chó hay hai
con mèo.
"Khi hồn khóm tiến đến mức phân chia làm hai thì con thú
được gia hóa thuần thục, và hiểu được con người hoàn toàn. Tới giai đoạn này
thì linh hồn có thể thoát kiếp thú thành người, và việc linh hồn con thú còn phải
sống bao nhiêu kiếp thú tùy thuộc hoàn toàn vào những người mà hai con thú này
có liên kết. Nếu một trong hai người chủ của những con ngựa, chó hay mèo này
không phải là người thương thú vật, và do vậy không đối xử với chúng tốt lành
mà có sự tàn nhẫn, thì một số nỗi sợ hãi đã tan biến phần nào trong hai mươi kiếp
qua sẽ trở lại nữa, và con vật phải qua thêm nhiều kiếp mới có thể thoát kiếp
thú thành người. Điều chưa được nhấn mạnh đủ hay thường xuyên, là nếu người ta
ý thức tầm quan trọng của việc làm bạn với thú nhà, và thực hiện phần của con
người trong việc giúp thú nhà hiểu được người, thì con thú đạt tới giai đoạn
chót này mau lẹ hơn.
"Xin anh nhớ rõ là: Không một linh hồn nào trong hồn
khóm thoát kiếp thú thành người, cho tới khi mọi nỗi sợ hãi về con người được
biến mất. Lòng thương yêu không phải là tình cảm chỉ dành riêng cho con người,
mà hình thức cao nhất của nó bao trùm muôn loài vạn vật. Thế nên phần việc của
người trong sự tiến hóa của loài vật, là làm cho việc tình thương xóa bỏ lòng sợ
hãi xẩy ra đúng nghĩa, vì nếu không có sự thông cảm và trợ giúp, tiến trình của
thú trên đường tiến hóa có thể trì trệ vô thời hạn.
"Vậy thì làm sao cho việc thoát kiếp thú thành người có
thể xẩy ra ? Sự việc có thể diễn ra theo một trong hai cách, là bằng trái tim
hay đầu óc. Phương pháp thay đổi theo loại thú sắp thành người. Ta có thể nói rằng
cách thường xảy ra nhất cho con chó thoát kiếp thú là nhờ tình thương hay sự hy
sinh. Thú vật thường chuyển sang làm người qua kiếp chó hơn là qua hai loài mèo
và ngựa. Lý do là vì khi một con chó được coi như là thành viên trong gia đình, thì con chó ấy
luôn luôn gần gũi người hơn là con mèo hay ngựa.
"Thông thường con chó thương yêu chủ hoàn toàn vô điều
kiện, trong lúc có tai biến hay khẩn cấp nó quên hẳn bản năng sinh tồn và hy
sinh thân mình để cứu chủ. Nếu con vật như thế đã tiến đến mức phát triển đặc
biệt vào lúc chuyện nguy cấp đó xảy ra, con chó sẽ không bao giờ còn sinh làm
thú. Nó trở về hồn khóm và khi con chó thuộc phân nửa kia của hồn khóm cũng
phát triển bằng, có kinh nghiệm, không còn tính sợ hãi, thì hồn khóm sẵn sàng
tái sinh nhưng là làm người, có loại thân xác người và đặc tính thích hợp cho
linh hồn tiếp tục đường tiến hóa.
"Con chó không nhất thiết phải hy sinh thân mình mới
thoát kiếp thú thành người. Khi con chó đã học tất cả những bài học nó cần phải
biết trong thế giới loài vật, và khi mọi nỗi sợ hãi về loài người được loại bỏ
hẳn, thì tiếp tục đầu thai làm thú là việc mất thì giờ. Vận mạng của linh hồn
nay nằm nơi khác, và do đó nó đươc chuyển sang một lối sống mới, có nhiều hiểu
biết hơn.
"Kiếp làm người đầu tiên không bắt buộc phải là hạng người
kém tiến hóa nhất trên trái đất, có thân xác ít phát triển nhất, bởi thường khi
linh hồn trẻ trung này đã có nhiều kinh nghiệm trong những kiếp chót làm thú vật,
nhất là con thú nào đã hy sinh bản thân để cứu người, nên nó được hưởng một
thân xác người đã phát triển chút ít so với loại thân xác kém tiến hóa nhất
trong thế giới.
"Con ngựa thoát kiếp thú thành người giống như cách của
con chó là hết lòng vì chủ. Ta thường nghe kể là khi được chủ kêu làm việc nặng
nhọc, con ngựa xả thân ra nỗ lực hết sức mình và khi xong việc thì lăn ra chết.
"Trong trường hợp con mèo thì có khác một chút, tuy phần
căn bản giống y nghĩa là mèo chỉ thành người khi mất biệt lòng sợ hãi người.
Mèo thành người nhờ cố gắng hiểu được người, cung cách và lề thói của ta, và do
sự hiểu biết ấy linh hồn chuyển hóa lên mức cao hơn.
"Khi xưa triết gia tìm hiểu về những việc này cho rằng
con chó và con ngựa tiến hóa nhờ lòng tận tụy trung thành, còn con mèo nhờ óc
tinh khôn. Óc tinh khôn được hiểu như là bước đầu tiên của khả năng suy luận,
và trong sự tiến hóa của loài người, óc lý luận là khả năng phải thay thế cho bản
năng nơi loài thú. Cả hai lối thoát kiếp thú thành người đều có hiệu quả như
nhau, và lối này không cao hơn lối kia, vì cả hai loại linh hồn đều cần thiết
cho loài người như ta sẽ thấy sau này.
"Ngoài chó, ngựa và mèo, đôi khi voi và khỉ cũng thoát
kiếp thú thành người, khi đạt tới trình độ hay tiêu chuẩn căn bản của việc
thoát kiếp thú là không còn lòng sợ hãi con người. Thí dụ như voi được huấn luyện
làm việc cho người và khỉ nuôi ở sở thú thích hợp; trong khung cảnh không còn
lòng sợ hãi, những con thú này sử dụng trí não của mình và hiểu được người tới
một mức giới hạn nào đó.
"Những con thú không có cơ hội làm thú nhà cũng sẽ thành
người, nhưng có thân xác của người thấp kém nhất trên trái đất. Chúng sinh vào
những bộ lạc còn sống sơ khai, nhiều người còn mang thú tính. Các con vật này
chuyển sang làm người sớm hơn chó mèo; dầu vậy về lâu về dài con đường này
không cho ra lợi thế, vì ta có nói chó mèo khi thành người thì có thân xác phát
triển nhiều hơn, không sống ở mức thấp nhất mà có thể là người của các bộ lạc
nhiều đời đã góp phần cho tiến bộ của nhân loại.
"Trước khi ta qua chuyện những kiếp đầu tiên làm người với
vô số khác biệt lớn lao so với kiếp thú, tôi phải nhắc đến trường hợp con thú
đã thành người tuy vẫn còn mang thân xác thú. Việc chuyển từ thú sang người phải
xẩy ra khi tới đúng lúc, khi không còn chút sợ hãi và khi tình thương của con vật
được nẩy nở đầy đủ. Trong trường hợp một con chó, là phân nửa của hồn khóm chó,
chết một cách tự nhiên như chết già hay bệnh, và con chó thứ hai là phân nửa
kia của hồn khóm vẫn còn sống mà không cần phải học thêm bài học nào nữa cả,
thì con chó này thành người về mọi mặt, có khác chăng là vẫn mang thân xác chó
đến khi qua đời.
"Chắc hẳn anh đã được gặp trường hợp có con chó 'rất là
người', nó tỏ ra hiểu người gần như là từng chữ một khi nói với nó, hiểu được ý
nghĩ và hành động của anh một cách lạ lùng nhờ trực giác, vượt quá mức mà anh
nghĩ là loài vật có thể hiểu được. Ai có thông nhãn có thể cho anh hay là con
chó như vậy trên thực tế là 'chó người', mang thân xác chó nhưng có trí khôn của
người, đủ sức lý luận, tự quyết định và chịu trách nhiệm về quyết định ấy.
"Sự khác biệt chính giữa người và thú là óc lý luận cùng
tự do ý chí đi kèm. Con người biết phân biệt phải trái, ngay cả ở giai đoạn sơ
khai mới làm người họ đã có thể tự quyết định, trong khi thú vật phải tuân theo
luật của thế giới loài vật. Con thú sống theo bản năng và chưa thể suy nghĩ
ngoài bản năng này. Con người có thể chọn đường xấu dù biết đó là xấu và ngược
với luật tiến hóa trong trời đất, nhưng con vật chỉ hành động theo bản năng
thúc đẩy nó, vì đó là Luật."
Một lần nữa ông lại biến mất mà tôi không thấy, vì đầu óc tôi
còn đầy những tư tưởng lạ lùng ông vừa đưa ra. Hẳn đầu óc tôi đã hoá mệt và
không còn đủ sức linh hoạt mau mắn nữa. Tôi quyết định viết xuống ngay lập tức
những gì có thể nhớ được qua hai buổi nói chuyện vừa rồi và định bụng sẽ dùng tốc
ký ghi lại các buổi về sau. Viết lại mọi chuyện y như lời ông nói chẳng những sẽ
làm tôi hiểu kỹ hơn, mà thỉnh thoảng tôi còn có thể đưa bài cho ông xem để biết
là tôi ghi lời ông đúng hay sai.
Tuy khách chào tôi ra về vào khoảng trưa một chút, tôi mất trọn
buổi chiều và tối mới chép hết sự việc. Trí nhớ của tôi về cuộc nói chuyện hôm
nay thấy là khá rõ, nhưng chẳng mấy chốc tôi ý thức là đã quên phần nào câu
chuyện hôm qua. Tôi quyết định hỏi xin ông giúp đỡ, biết rằng những cuộc nói
chuyện tương lai phải được ghi xuống không sót một chữ nào. Chưa chi tôi đã cảm
nhận là các bài này sẽ giúp ích chẳng những cho tôi mà cho cả nhiều người khác.
Trong thế giới hiện giờ hẳn phải có bao nhiêu người đang bị đau khổ như tôi đã
khổ đau.