CHƯƠNG SÁU
Viễn ảnh được đi chơi lần nữa ở cõi tình cảm mà vị thầy Ấn độ
nêu ra làm tôi hết sức hớn hở, nghĩ tới chuyện gì có thể xẩy ra làm tôi quên đi
phần nào nỗi thất vọng là chưa đạt được kết quả khi tập một mình. Tối qua tôi tập
trung tư tưởng thấy trong trí là mình nằm trên giường, giống như tôi đã làm vào
tối được giúp đi sang cõi bên kia. Sáng thức dậy tôi thấy khoẻ khoắn, nhớ là phải
lâu lắm mới thiếp đi nhưng chuyện gì xẩy ra lúc tôi say ngủ thì không nhớ được
chút nào. Tôi phải tìm cho ra cách nhớ lại mới được. Tôi biết rằng lo lắng vì
không học được ngay tức thì việc ấy chỉ vô ích, bởi âu lo thường gây trở ngại
hơn là trợ giúp. Tôi nghĩ có lẽ chuyện duy nhất tôi có thể làm là kiên tâm trì
chí với cách tập trung tư tưởng này, tôi nghe nói đây là một phần rất quan trọng
của sự việc cho tới khi tôi có chút tiến bộ để từ đó tiến thêm.
– Thất vọng chỉ vô ích thôi.
Vị thầy Ấn Độ đã tới đứng sau lưng lúc tôi đang viết.Tôi
không nghe thấy ông mở cửa.
– Đó là việc xẩy ra trong rất nhiều trường hợp. Con người được
cho thấy thoáng qua chân lý và vì họ không thể lập tức làm ngay được chuyện biết
là người khác có thể làm, họ thấy nản lòng và buông xuôi không cố công nữa. Có
khi họ nói: "Thấy rõ là cảnh sống huyền bí không dành cho tôi," trong
khi đó để đạt tới kết quả thì chỉ cần kiên nhẫn một chút, và quyết tâm phá bỏ bức
tường ngăn cách giữa cuộc sống cõi trần và cuộc sống ta bước qua lúc ngủ. Anh đừng
mong ước nhiều. Hãy nhớ lại gần hai tuần trước khi anh ngồi đây đau khổ trong
lòng, không biết rõ cả việc cái chết là diễn tiến hợp lý của cuộc sống. Nay ít
nhất anh biết được vài điều, chẳng bao lâu sau anh sẽ được cho cơ hội để biết
thêm nữa.
"Anh nghĩ 'Tại sao không có thêm nhiều người biết về những
chuyện này ?' Có lẽ họ không hỏi xin để có hiểu biết, giúp đỡ như anh đã hỏi,
có lẽ họ thấy thỏa mãn hoàn toàn với tôn giáo của mình trong số các tôn giáo,
nói rằng hãy có niềm tin, và tin rằng mọi chuyện là do ý Trời. Chắc chắn tất cả
những gì xẩy ra là do Trời sắp đặt, nhưng chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu ta biết tại
sao nó lại như thế. Chuyện dễ hơn nếu có câu trả lời hợp lý cho mỗi câu hỏi, và
cũng dễ hơn nếu ai chịu khó thì tự mình chứng nghiệm được sự việc, và do vậy
không cần chấp nhận các ý niệm nhờ có đức tin. Có đức tin luôn luôn là chuyện tốt
nhưng có kiến thức hiểu biết thì tốt hơn nữa. Anh phải có đức tin trong lúc
thâu thập kiến thức, và dù có chuyện gì xẩy ra anh phải không được ngã lòng. Cuộc
tiến hóa là diễn trình chậm chạp và ít khi thúc hối được, tuy ta có thể gây hứng
khởi cho hành động của cá nhân bằng việc khuyến khích, và bằng sự hỗ trợ đưa ra
đúng lúc.
"Cho tới nay anh mới thấy một phần rất nhỏ của cõi tình
cảm, chỗ mà ai vừa mới qua đời thường đến cư ngụ. Khi là cư dân của cõi này rồi
thì ít khi anh đến những chỗ như vậy nữa nhưng anh có thể đi nếu muốn. Thỉnh
thoảng anh ghé như để gặp thân hữu và bà con vừa chết, cần người cư ngụ thường
trực ở đây giúp đỡ, y như anh cần được bạn bè ở ngoại quốc giúp khi anh tới nước
ấy như là du khách hoặc như là người mới định cư.
"Cõi tình cảm được chia làm nhiều cảnh (subplanes,
spheres) hay các bầu mà ta cần biết các nơi ấy, bằng không anh sẽ không thể hiểu
lối hoạt động của cõi này. Đa số các vị thầy mô tả sự việc bằng cách kêu học
viên tưởng tượng cảnh thấp nhất của cõi tình cảm, là khung cảnh hiện hữu ngay
trên mặt đất ta đang đứng. Trong cảnh này có thể tình cảm tương ứng của mọi vật
ở cõi trần, thí dụ nơi nào ở cõi trần có thị trấn hay cao ốc thì ở cõi tình cảm
cũng có thể tương ứng bằng vật chất trung giới của thị trấn hay cao ốc đó, anh
có thể thấy thật rõ khi hoạt động ở cõi tình cảm trong thể vía. Thể này là phản
ảnh của vật ở cõi trần. Hãy tưởng tượng
phản ảnh ở cõi tình cảm của khu Piccadilly Circus tại London mà anh đến
thăm mấy đêm trước, như là tượng trưng cho cảnh giới thấp nhất ồn ào nhất.
"Kế đó tưởng tượng một nơi tương tự cao hơn cảnh thấp nhất
đó khoảng một dặm (1.6km), nơi mà chỉ cần phát ra ý muốn là ta đến được ngay
trong tích tắc. Đó là cảnh thứ hai từ dưới đếm lên của cõi tình cảm, nó bớt trọng
trược hơn cảnh đầu nhưng vẫn còn nặng phần vật chất và giống điều kiện ở cõi trần.
Nếu vượt lên trên thành phố London thêm một dặm nữa, anh có thể vẫn còn nghe mơ
hồ tiếng huyên náo của xe cộ lưu thông, và tiếng động ấy luôn luôn là một phần
của cuộc sống trong một thành phố lớn. Nhưng nó chỉ là tiếng rì rầm so với tiếng
động inh tai mà anh nghe khi đứng ngay tại chỗ trên mặt đất.
"Bây giờ nghĩ tới cảnh giới thứ ba của tâm thức, cũng
cao khoảng một dặm bên trên cảnh thứ hai này. Khi sinh hoạt ở đây anh cách xa sự
ồn ào náo nhiệt của thành phố London tới mức chẳng những anh không bị nó ảnh hưởng,
mà cũng không còn ý thức về nó cho lắm.
"Có bẩy cảnh hay bẩy bầu tâm thức ở cõi tình cảm, mỗi cảnh
bớt đi tính vật chất so với cảnh 'thấp' hơn dưới nó, và thường trú nhân ở đây
có thể dành khoảng đời của họ ở cõi tình cảm trong bất cứ cảnh nào, theo ý thức
tự nhiên của người đó. Lấy thí dụ người ta có thể sống vài tuần ở cảnh thứ nhất,
rồi hai năm kế đó ở cảnh thứ hai, sau đó qua cảnh thứ ba hay thứ tư, khi từ từ
thói quen và ham muốn của họ bớt nét vật
chất và thiên dần về nghệ thuật, trí tuệ hay tinh thần hơn. Bởi vậy không hề có
việc chật chội sống chen lấn nhau ở cõi này.
"Ở cõi trần ta bị giới hạn trong việc chọn lựa nơi sinh
sống. Do công ăn việc làm một người có thể bị buộc phải sống ở chỗ mà nếu được
quyền chọn thì anh sẽ không ở nơi ấy. Mặt khác nhiều nơi không thể cư ngụ được
vì khí hậu hay những khó khăn khác. Người ta không thể sống ở bắc hay nam cực
vì giá lạnh quá mức hay những hạn chế khác nhau như thiếu ánh mặt trời một thời
gian trong năm. Ta không sống được trong sa mạc vì thiếu nước, hay sống trong rừng
già dầy đặc có thú dữ vì ta phải giết thú trước khi an toàn xây cất nhà cửa cư
ngụ.
"Nơi cõi tình cảm ta không bị những giới hạn ấy. Khí hậu
chỗ nào cũng y như nhau, dù nam hay bắc cực hay bất cứ nơi nào ở cõi này, cũng
không có giới hạn về nắng trong ngày nhiều ít vì nơi đâu cũng luôn luôn sáng 24
tiếng một ngày. Trong sa mạc thì anh không cần nước để sống, nếu anh muốn sống
trong rừng già ở cõi tình cảm thì cũng được, ở đó không có dã thú tấn công anh.
Bởi cũng y như con người học và hiểu rằng mình không thể hại được thú ở cõi
tình cảm, thì thú cũng khám phá là chúng không thể hại được người.
"Thêm vào đó có bẩy cảnh tâm thức để chọn nơi cư trú nên
ta luôn luôn có thể chọn điều kiện cần thiết cho lối sống muốn có, trong khung
cảnh hợp với mức phát triển tình cảm, trí tuệ và tinh thần của mình. Một khi
anh có được ý niệm về những cảnh sống khác nhau sau cái chết, anh sẽ dễ dàng thấy
là mọi chuyện có thứ tự lớp lang, ý nghĩa đầy đủ cả và Con Đường Tiến Hóa thành diễn biến hợp lý của những chuyện do luật
thiên nhiên kiểm soát, đúng về cả lý thuyết và thực hành.
"Tất cả những sự việc này được giải thích và giảng dạy ở
những trường thuộc các cảnh trung giới, và thường người ta nghe nói về chúng bằng
cách này hay cách kia ở các trường đó, nhờ vậy sinh ra thúc giục hay lòng mong
muốn sang một cảnh khác. Ở những trường ấy người đã chết được dạy cách đi từ cảnh
này sang cảnh nọ, bằng việc dùng ý chí một cách đặc biệt, bởi cho dù vật chất mỗi
cảnh có cấu tạo khác nhau, thể tình cảm của chúng ta có vật chất tương tự với vật
chất của mọi cảnh, và vấn đề chỉ là làm linh hoạt những nguyên tử trong thể của
ta tương ứng với cảnh liên hệ, để cho phép ta hoạt động trọn vẹn ở nơi đã chọn.
"Điểm kế nữa được chỉ dạy cho người cõi này là ai ở cảnh
thứ hai không thể tiếp xúc hay liên lạc với người ở cảnh thứ nhất (từ dưới đếm
lên), hay cảnh thứ ba với cảnh thứ hai. Nếu người ở cảnh thứ ba vì lẽ nào đó muốn
tiếp xúc với người ở cảnh thứ nhất thì họ phải trở xuống cảnh này nhờ vào ý
chí, việc như tôi đã nói là làm cho vật chất thuộc cảnh thứ nhất trong thể của
anh linh động trở lại. Đi 'lên' hay 'xuống' đều dùng cách thức này. Sự sống biểu
lộ ở mỗi cảnh đều riêng biệt với nhau và gói trọn đầy đủ trong cảnh ấy, y hệt
như cuộc sống tại Anh riêng biệt và khác với cuộc sống ở Ấn Độ. Giống như cả
hai nước đều là thành phần của thế giới vật chất thì các cảnh đều là những phần
của cõi tình cảm, nhưng chúng sinh hoạt riêng rẽ vì nhiều nguyên do rất chính đáng.
"Phần vật chất của cõi trung giới, tức đậm đặc nhất, là
khoảng bao chung quanh anh ngay sau khi chết, và trong lúc sống ở khoảng đậm đặc
nhất này anh thấy chung quanh có mọi vật như đã từng thấy ở cõi trần. Lấy thí dụ
lúc sinh tiền anh cư ngụ tại London thì khi qua đời nhiều phần là anh vẫn ở
trong vùng tương ứng với London ở cõi trung giới, hay vùng là phản ảnh của
thành phố này, chỉ vì anh muốn giữ liên lạc với cái mà anh quen biết. Anh muốn
thấy có người chung quanh anh và muốn có căn nhà tuyệt hảo để tiếp đãi bạn bè
như trước.
"Rồi tới ngày kia, có thể một người bạn chỉ cho anh thấy
rằng cuộc sống trong thành phố không có lợi mấy ở cõi trung giới, và đề nghị
anh nên đi xem cảnh đẹp miền quê. Anh dễ dàng tưởng tượng ra sự khác biệt của bầu
không khí giữa cảnh sống chung đụng với hằng triệu người ở đô thị, và sự tương
đối thanh tịnh của thôn làng, nơi chỉ có vài chục thay vì hàng ngàn hay hàng
triệu cư dân. Đây là cảnh thứ hai mà không có cách để diễn tả đúng hơn nên tôi
gợi ý là nó ở phía trên cảnh thứ nhất chừng một dặm. Ở đó anh có thể thấy nhiều
gia đình vui sống hạnh phúc, giao hảo với nhau và cuộc đời diễn ra êm đềm trong
thôn trang diễm ảo.
"Anh có thể sống ở những cảnh này bao lâu tùy thích. Loại
người rất trọng trược nặng phần vật chất thì thích sống nhất ở cảnh đậm đặc hết
thẩy ở cõi trung giới, vì phần này sát cõi trần mà anh gắn bó chặt chẽ, nên anh
tiếp tục sống đời thật hạn chế ở đây. Đây không phải là nơi mà một người đã tiến
hóa có phần tinh thần nẩy nở một chút thấy vui sống, nếu bị ép phải ở đó lâu.
"Họ không bị ép buộc như thế. Sau khi qua giai đoạn mà
Thiên chúa giáo gọi là luyện ngục (purgatory) tức được cho thấy kết quả của
hành vi tốt và xấu trong đời vừa qua, mà nhận thức về chúng sẽ ảnh hưởng đến cá
tính tương lai của họ, con người bắt đầu cảm thấy sự thúc giục muốn lánh xa những
gì tương tự với cảnh đời vừa xong. Họ khám phá là có biết bao cơ hội để được những
kinh nghiệm thích thú, ích lợi đang chờ đón họ ở những cảnh cao hơn và ít đậm đặc
hơn của cõi trung giới.
"Cuối cùng họ định cư ở cõi này trong điều kiện phù hợp
với mức phát triển thực sự của họ. Đó có thể là ở cảnh thứ ba, nơi họ gặp loại
người có óc sáng tạo như nhạc sĩ, họa sĩ, khoa học gia v.v., hay ở cảnh thứ tư
nơi họ có thể thảo luận những vấn đề thế giới với người có hiểu biết sâu rộng
hơn chính họ. Khi lên tới những cảnh này con người ý thức là còn có những thực
thể khác cư ngụ nơi đây không phải là người. Chuyện quan trọng là anh nên biết
vài điều về các thực thể này và nguồn gốc của họ, trước khi có thêm kinh nghiệm
ở cõi trung giới, vì vậy bây giờ tôi sẽ nói với anh một chút về những nhân vật ấy.
"Họ thuộc về đường tiến hóa song song với người gọi là
thế giới thiên thần (Deva). Họ tiến hóa theo cách tương tự như loài người, theo
đó thay vì thoát kiếp thú làm người thì những thực thể này từ côn trùng, cá hay
chim, thoát kiếp thú thành tinh linh (elementals), tiên nữ và thiên thần. Tới
ngày giờ cho cá hay chim tiến hóa sang giai đoạn kế thì chúng trở thành tinh
linh hay tiên nữ tùy theo loài của chúng ở cõi trần.
"Anh nhớ là khi tôi đưa anh xuống biển trong lần đi thăm
đầu tiên cõi trung giới, tôi cho anh thấy vài tinh linh sống ở đáy biển. Thuở
ban đầu chúng là cá và trên đường tiến hóa tới đích toàn thiện, chúng phải đổi
từ cá sang tinh linh, y như chó, mèo, ngựa v..v. chuyển sang người dã man trong
thế giới. Lấy thí dụ chim biến thành tiên nữ, và cả hai loại tinh linh với tiên
nữ sau nhiều kiếp đạt tới giai đoạn ta gọi là thiên thần.
"Có sự khác biệt lớn lao giữa hai đường tiến hóa của người
và thiên thần, theo đó sau khi cá hay chim tiến đến mức thành tinh linh hay
tiên nữ, chúng không sống trong cõi trần mà chỉ sống trong cõi tình cảm và cõi
trí, từ cảnh thứ ba trở lên của cõi trung giới (từ dưới đếm lên), ngoại trừ
tinh linh bậc thấp và tiên nữ rất trẻ hay chưa tiến hóa. Ấy là lý do tại sao
con người ở cõi vật chất biết rất ít về đường tiến hóa này. Chúng gần như không
tiếp xúc với ta, tuy rằng người nào có thông nhãn (clairvoyance) thấy được các
thực thể đó ở cõi trần, bởi giữa cõi trung giới và cõi trần không có gì ngăn cản
cho ai có khả năng ấy. Nhưng như tôi đã nói, người trung bình thường không có
hiểu biết đó và họ hay chế nhạo chuyện thần tiên trong dân gian về các loài
này, kể rằng chúng có thật.
"Chỉ ở những nước như Ái Nhĩ Lan nơi mà dân chúng gần với
thiên nhiên hơn mức trung bình, thì tiên nữ, tinh linh mới được công nhận. Ở đó
tuy đa số người không hề thấy chúng nhưng họ tin là chú lùn có thật. Tới ngày
nay vẫn còn nhiều nông gia không chịu cầy bừa một khoảng đất đặc biệt trong ruộng,
vì dân gian tin là có tiên nữ cư ngụ nơi ấy. Lắm chuyện kể lại là chủ trại
đương thời thiên về vật chất, cười chê chuyện cổ là hoang đường mê tín đã gặp
tai họa, với cư dân trong vùng cho đó là vì họ khinh thường tiên nữ, tinh linh.
"Tôi không có ý nói là những chuyện bị tai họa này có
căn bản đúng thật hay không, vì nói thực thì không thể nào cho ý kiến tổng quát
về đề tài ấy. Mỗi trường hợp phải được xem xét riêng rẽ để biết hư thực ra sao,
và hiện tại đó không phải là chuyện của tôi phải làm. Tuy nhiên tôi muốn nói với
anh rằng ở cõi trung giới chẳng những có loài này, mà chúng còn đóng một vai
quan trọng trong cuộc sống nơi đây. Sau cái chết khi lên tới cảnh thứ ba và những
cảnh cao hơn, anh sẽ chính mắt thấy và còn tiếp xúc được với chúng như tôi sẽ
mô tả.
"Khi lên đến cảnh thứ tư, mới đầu người ta thấy lạ lùng
vì việc hoàn toàn thiếu vắng sinh hoạt chỗ đó. Dĩ nhiên là họ sẽ gặp người ở đó
và nếu chưa từng gặp kẻ ấy ở đời sống cõi trần vừa qua, họ sẽ được giới thiệu
cho nhau y như cách ở cõi trần. Họ cũng được cư dân thường trú ở cảnh này tiếp
đón như là người đồng sở thích, vì người ở đây biết rằng anh không thể tiến lên
được cảnh thứ tư trừ phi có lòng ước ao và khả năng cần thiết để sinh hoạt chỗ
này.
"Thay vì có sinh hoạt thể chất anh sẽ thấy nó là sinh hoạt
trí tuệ, vì mối ưa thích chính của cư dân cảnh nầy là thảo luận các vấn đề của
thế giới và đường tiến hóa, thảo luận liên hệ đến sự phát triển của khoa học,
đường tiến hóa song song của thế giới
thiên thần với những khác biệt lớn lao so với đường tiến hóa của người
v..v., hay việc lập những thuyết mà họ muốn thử nghiệm.
"Những chuyện này có thể rất nhàm chán với anh nhưng với
người trí thức thì nó không nhàm chán chút nào. Dĩ nhiên người mà ta gặp có
trình độ trí tuệ thay đổi, và ai có trí não tinh anh nhất, ai thực sự là linh hồn
già dặn nhiều kinh nghiệm hơn, sẽ hướng dẫn cuộc thảo luận vì đó là chuyện tự
nhiên đối với họ. Trong nhiều trường hợp các thiên thần tham gia cuộc tranh luận
với việc trao đổi tư tưởng diễn ra không phải bằng lời. Tuy họ chưa phải sống ở
cõi trí nơi mà tư tưởng quản trị mọi việc, ta thấy rằng ở những cảnh cao của
cõi trung giới việc trò chuyện có thể diễn ra không thực sự dùng lời. Cuộc sống
ở đây bớt phần vật chất rất nhiều nên việc trao đổi tư tưởng xẩy ra tự nhiên,
và chuyện như vậy không được xem có gì là kỳ diệu hay lạ lùng.
"Ta cần nhớ rằng thiên thần ở cảnh thứ tư của cõi trung
giới cũng là linh hồn tiến hóa cao, khác với tinh linh bậc thấp và tiên nữ, giống
như người tiến hóa khác với người phu khuân vác thuộc hạng thấp kém ở cõi trần.
Quan điểm của thiên thần khác hẳn quan điểm của người, đó là thiên thần chú tâm
chính yếu vào tiến trình trong thiên nhiên. Cuộc sống của họ hoà hợp mật thiết
với các phần của thiên nhiên như biển cả, núi đồi, cây cỏ, hoa lá, mưa gió
.v..v., tới mức dường như họ không bị ảnh hưởng mảy may về những vấn đề của cuộc
sống mà con người bận tâm, ngoại trừ trường hợp đặc biệt cần sự trợ giúp của
các vị.
"Sự thăng trầm của các quốc gia không động chạm gì đến
thiên thần nhưng sự tăng trưởng của sức sống trong cây, khảo cứu khoa học về việc
thiên nhiên cung ứng cho nhu cầu của người làm họ hết sức chú ý. Mỗi loài cây,
cỏ hay hoa khác nhau đều có một thiên thần tiến hóa cao chăm sóc. Dưới quyền
ngài có hàng ngàn phụ tá làm việc, mỗi kẻ xem ra có nhiệm vụ riêng của mình.
Khi lối sống mà loài người gọi là nền văn minh làm chặt đi thật nhiều cây, các
thiên thần cố gắng tạo ra cây mới trám chỗ những cây bị hủy hoại. Thiên thần rất
quan tâm đến các thí nghiệm của khoa học như sinh ra mưa nhân tạo, và bằng
phương pháp riêng của mình các ngài tìm cách ảnh hưởng con người để theo đúng
đường trong việc nghiên cứu.
"Thế giới thiên thần thể hiện bằng mầu sắc, ai ưa thích
lập cảnh vườn (landscape gardening) sẽ thấy được kết quả tuyệt vời do hoạt động
của thiên thần tạo ra ở cảnh thứ tư và thứ ba cõi trung giới. Cũng y như người
làm vườn có đầu óc khoa học ở cõi trần nỗ lực để tạo hoa có mầu sắc khác nhau,
bằng cách ghép cây hay gieo phấn hoa có chọn lọc, thiên thần cũng thí nghiệm và
bởi họ gần thiên nhiên hơn loài người nên có hiểu biết sâu rộng hơn, các ngài
cho ra kết quả đẹp đẽ hơn bội phần. Ta không thể nào dùng lời để mô tả vẽ diễm
lệ của bông hoa do thế giới thiên thần tạo nên, vì hoa có hàng trăm mầu sắc
trong khi con người chỉ có vài chục mầu, và ta không có tên cho những khác biệt
rất tinh tế của các mầu ta gọi là đỏ, xanh và tím hồng.
"Thiên thần dường như cũng biểu lộ bằng âm thanh nhằm ảnh
hưởng sinh hoạt của sự sống. Ta thường nói câu 'tạo bầu không khí thích hợp' với
hàm ý là khiến người khác có tâm trí thuận hòa. Thiên thần biểu lộ đường tiến
hoá của họ theo một cách vang lộng hơn với kết quả là âm nhạc thiên thần. Nhiều
thiên thần tụ họp lại trong rừng, đồng cỏ, dùng nhạc cụ bằng gỗ có hình dạng lạ
lùng sinh ra những âm thanh du dương nhất, luôn luôn hòa điệu nhịp nhàng.
"Giọng của họ hình như cao hơn nhiều so với giọng con
người mà êm nhẹ hơn, họ không dùng lời như ta biết. Thiên thần thường tụ thành
ban hợp ca đông đảo, nhưng cũng có người thỉnh thoảng đơn ca với ban hợp ca giữ
im lặng trong suốt đoạn họ hát. Thiên thần đơn ca như vây thường ngồi trên cây
cao tách khỏi ban hợp ca một quảng, cho kết quả vô cùng kỳ diệu đối với tai người.
"Không lời nào mô tả được trọn vẹn những buổi 'hòa ca'
này cho ai chưa được nghe nó, nhưng chắc chắn là chúng sinh ra bầu không khí mà
thiên thần nói ảnh hưởng khắp cả thế giới con người. Có lẽ đó là cách họ biểu
hiện sự bình an dưới thế cho người thiện tâm, vì không làm sao họ hiểu được sự
khác biệt tư tưởng trong thế giới lại có thể dẫn đến chiến tranh ngày nay.
"Thiên thần không có tài sản riêng theo kiểu ta hiểu, mà
họ cũng không cần gì. Từ thuở là tinh linh, thiên thần không phải làm lụng để
kiếm tiền sinh sống nên về một mặt, ta có thể xem thiên thần may mắn hơn con
người. Tuy thiên thần có vẻ không cười đùa hân hoan theo cách ta hiểu, họ lại rất
thân thiện và sẵn lòng trợ giúp con người khi cần. Nhìn theo vài khía cạnh thì
thiên thần có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện của người, nhưng trong vài trường
hợp đặc biệt như khi có động đất hay núi lửa bùng nổ, thì làm như họ có phần việc
riêng phải thực hiện vì bất cứ việc gì liên quan đến thiên nhiên, đất đai, biển
cả, hoa trái hay thú vật là chuyện của họ..
"Động đất hay núi lửa bùng nổ là hiện tượng thiên nhiên ảnh
hưởng đến mặt đất, khi tai biến như vậy xẩy ra có một số đông thiên thần được gửi
tới để trợ giúp theo sức của họ. Tôi không thể nói chính xác cho anh hay là họ
làm gì, nhưng chắc chắn họ có phần việc của mình trong diễn biến chung, và có
thể ngày kia ta sẽ biết về thiên thần nhiều hơn hiện giờ.
"Các ngài làm phận sự của mình bằng cách giúp đỡ con người
về mặt tình cảm. Ở cõi trung giới không có bệnh tật cho thân thể nhưng có sự
xáo trộn tình cảm lúc con người bị u uất, sầu não quá độ. Cõi trung giới là cõi
của tình cảm và thể vía là vận cụ cho ý thức về mặt tình cảm. Trong trường hợp
như thế có vẻ như thiên thần săn sóc người sầu não, giúp cho tình cảm lành mạnh
trở lại. Họ an ủi con người, làm họ nghe được âm nhạc cõi trời mà thiên thần tạo
ra. Đối với ai buồn rầu thì nhạc nầy cho ảnh hưởng rất đáng kể. Ít khi ta thấy
ai thực sự đau khổ ở cõi trung giới vì điều kiện nơi đây khó mà làm con người
không vui, nhưng có vài trường hợp người ta thấy lo buồn và khi đó thiên thần xử
sự như y sĩ và điều dưỡng viên hết sức hiệu quả.
"Tôi đã trình bầy đủ cho anh suy ngẫm trước khi đưa anh
đi thăm cõi tình cảm lần thứ hai. Vì vậy ngày mai tôi sẽ không đến đây nhưng sẽ
trở lại trong ba ngày nữa. Tôi để lại cho anh một viên thuốc, hãy uống nó như kỳ
vừa rồi, khi anh đi ngủ vào tối mai để chắc chắn anh sẽ thiếp ngủ lúc 10 giờ tối.
Tôi sẽ gặp ngay lúc anh thiếp ngủ. Từ đây tới đó đừng ăn thịt hay uống rượu, và
khi anh tỉnh dậy vào sáng hôm sau tức ngày mốt, hãy lập tức viết ngay những gì
anh vẫn còn nhớ được. Tôi sẽ giúp để anh nhớ như tôi đã làm kỳ trước. Hôm nay
anh hãy viết lại buổi nói chuyện này, ngày mai coi lại tất cả bài đã ghi từ đầu
tới nay và tối mai chúng ta sẽ cùng đi bằng thể tình cảm. Tôi sẽ gặp anh lúc 11
giờ sáng ngày mốt, và hy vọng là anh sẽ có sẵn bài viết đầy đủ về kinh nghiệm của
chuyến đi. Bây giờ, xin từ biệt anh."
Sáng nay thiệt là hứng thú ! Trời nóng bức, ẩm, và vị thầy Ấn
Độ nói chuyện lâu hơn mọi hôm, tuy những chuyện ông nói lại đầy thú vị hơn các
hôm trước. Ông mở ra một viễn ảnh mới về cuộc sống ở cõi bên kia sau cảnh đời
này, và nếu đúng thực thì chắc chắn sẽ khiến việc tiếp xúc với cõi ấy lại càng
hứng thú hơn. Chẳng những tôi thấy hào hứng về việc sắp đi chơi cõi trung giới
lần thứ hai, mà nếu nó thích thú y như cuộc đi chơi hồi tuần rồi thì tuyệt biết
mấy. Từ đêm đáng nhớ đó tôi không gặp lại Charles nhưng chẳng hiểu sao tôi
không lo lắng chi cả, vì nay tôi biết là em được bình an. Sự thiếu vắng Charles
bằng xương bằng thịt không làm tôi đau khổ nữa, tôi không còn buồn rầu mà cảm
thấy rằng bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tiếp xúc được với em nếu thật cần, và
tôi cũng tin chắc rằng em không mất biệt trong cõi đời mà vẫn còn hiện hữu giữa
người sống. Khó mà diễn tả thành lời chuyện như vậy có nghĩa gì đối với tôi,
nhưng tôi bắt đầu muốn nói chuyện với những ai đau khổ vì cùng lý do như tôi đã
đau khổ để an ủi họ, và giải thích đôi điều về cơ trời cai quản vũ trụ. Có lẽ
đó là một trong những lý do tại sao tôi được giúp đỡ, vì tôi có sự thúc đẩy rất
mạnh mẽ trong lòng muốn truyền đạt hiểu biết này cho người khác, và muốn có khả
năng đưa ra chứng cớ như vị thầy Ấn Độ đã cho tôi. Có thể một ngày kia tôi sẽ
thực hiện được ao ước này.
Tối hôm đó tôi đi coi chiếu bóng loại phim hồi hộp làm tôi mê
say vài tiếng. Về nhà tôi đi ngủ ngay và làm theo lời dặn là tưởng tượng có tấm
gương bên trên giường khi thiếp đi. Tôi nhớ rõ rệt là bắt đầu mở cửa phòng ngủ,
ngay khi đặt tay lên nắm cửa tôi thấy đã bước nửa chừng xuyên qua cánh cửa, và
sực nhớ rằng cửa nẻo không còn là trở ngại cho thể tình cảm nên tôi lướt đi.
Tôi bay là là xuống cầu thang cách nấc thang chừng ba tấc,
tôi nhớ điều này vì tôi cúi đầu để không bị cộc lúc cầu thang quẹo góc. Lẽ dĩ
nhiên cúi đầu không cần thiết chút nào nhưng tôi tự động làm. Tôi đi xuyên qua
cửa trước và nhẹ nhàng lướt ra cảng rồi biển. Chuyện kế tôi nhớ là thức dậy
sáng nay vào giờ thường lệ, tôi nằm yên ráng nhớ lại sâu trong tâm tưởng mình,
nhưng chỉ khơi được vài chi tiết ban đầu của việc rong chơi đêm qua. Vậy cũng
không sao, nhớ được bấy nhiêu là chuyện đáng nói và tôi thấy phấn khởi là để tự
mình thì tôi đã có thể giữ cho tâm thức được liên tục lúc thiếp ngủ, và lại còn
nhớ được khúc đầu của cuộc đi chơi sang cõi trung giới.
Bây giờ là 9:30 tối, tôi đã xong bữa tối nhẹ, lấy viên thuốc
uống và lên giường. Chuyện gì sẽ xẩy ra trước sáng mai đây ? Chỉ có trời biết.