Khi
anh nói rằng anh yêu em, em đã hạnh phúc đến vỡ òa. Gần 3 năm ôm ấp mối tình đơn
phương, lời đồng ý của anh như một ân huệ với em. Lúc đó nào em có nghĩ được gì
ngoài niềm hạnh phúc đã sở hữu được "giấc mơ” hàng đêm của mình. Nó giống như
một giấc mơ mà người nằm mơ không còn phân biệt được đâu là ảo mộng đâu là cuộc
sống.
Em
biết anh còn chưa nguôi ngoai mối tình với chị ấy. Anh còn đau đớn lắm. Nhưng em
không quan trọng điều đó. Anh phải đau đớn, phải tuyệt vọng vì người con gái đó
thì em mới có cơ hội ngày hôm nay được sánh vai bên anh với tư cách là người
yêu. Dù điều đó còn chưa hẳn là trọn vẹn.
Trái
tim anh vẫn còn vấn vương người đó nhưng chỉ cần em có cơ hội được nằm ở một vị
trí nhỏ bé nào trong trái tim anh thì em cũng hạnh phúc lắm rồi. Em tin, rồi đây
thời gian sẽ làm cho hình ảnh người đó dần xóa nhòa đi trong kí ức của em và vị
trí của em sẽ lớn dần lên. Niềm tin ấy mãnh liệt trong em. Nó cho em sức mạnh để
dám chấp nhận anh ngay cả khi anh nói rằng: "Anh vẫn còn chưa quên hẳn người con
gái đó. Anh không muốn làm em phải khổ”.
Vậy
mà em vẫn đón nhận anh, em tự phủ nhận tình cảm sâu đậm của anh với người con
gái kia bao năm qua sẽ chỉ còn là chút gió thoảng qua và em sẽ chiếm được tình
yêu của anh nhanh thôi. Em không biết tình yêu nhiều tới mức đó hay sự ham muốn
được sở hữu anh nhiều hơn mà em lại suy nghĩ đơn giản và ngây thơ đến
vậy.
Còn
về phía anh. Anh vừa trải qua một cú sốc lớn trong đời khi người đó bỗng nhiên
bỏ anh để cưới một người đàn ông khác. Em yêu anh bao năm qua, anh biết điều đó
và biết tình yêu đó là chân thành nên anh đã nhận lời yêu em. Anh muốn học cách
quên đi một người bằng việc yêu một người và anh đã lựa chọn em. Em hạnh phúc
biết nhường nào.
Em
còn nhớ những ngày anh còn ở bên chị ấy. Biết bao buổi tối em nằm ở nhà một mình
thầm khóc vì biết rằng anh đang tay trong tay cùng với chị ấy. Nhưng tại sao nó
lại không đau đớn bằng cảm giác này hả anh? Cái cảm giác là người yêu anh, được
tay trong tay đi dạo cùng anh và nhận ra rằng đôi bàn tay ấy lạnh ngắt, ánh mắt
vô hồn và không chút cảm giác khi bên em.
Em
biết là anh nhớ về người đó. Đã rất nhiều lần như thế, em tự nhủ rằng sẽ chỉ lần
này nữa thôi, rồi anh sẽ không còn nhớ về chị ấy mỗi khi đi cùng em, không còn
đưa em tới mọi điểm mà hai người đã từng đi và anh sẽ nhận ra rằng, lúc này,
người mà anh đang nắm tay, người mà anh gọi là người yêu là em chứ không phải là
chị ấy. Vậy mà, điều em chờ vẫn mãi mãi không đến…
Trong
tình yêu của chúng mình anh cứ hiện hữu như một cái bóng không cảm xúc. Anh nhận
lời yêu em vì thấy em tốt, em chân thành nhưng con tim anh không hề rung động
hoặc chí ít lúc này là thế. Em cũng cứ lầm lạc tin rằng em sẽ chịu đựng được
điều đó. Có lẽ cũng là vì em không nhận thức được tình yêu anh dành cho chị ấy
lớn đến vậy và khó quên đến thế. Em đã sai rồi.
Em
buông tay thôi anh ạ. Em không thể chịu đựng thêm được nữa. Điều này với em
không hề đơn giản như em nghĩ. Nó đớn đau hơn nhiều so với 3 năm yêu anh đơn
phương. Nỗi đau khổ khi làm người yêu mà không hề có được tình yêu còn khủng
khiếp hơn rất nhiều. Em sẽ đi, sẽ lại yêu anh đơn phương và từ chối tình yêu ấy
cho tới khi nào anh có một trái tim không còn vết gợn. Nếu có ngày đó, em sẽ lại
yêu anh. Và anh, đừng thử yêu một người để cố quên một người mà hãy yêu một
người như chưa từng yêu ai trước đó.