- Anh à!
- Sao thế em?
- Em có thai rồi!... Kìa! Anh sao thế?
- Anh... Anh hơi mệt. Anh cần nghỉ một lát.
Cái tin ấy như sét đánh với Thái. Bởi mới cách đây
mấy hôm thôi, trong một đợt kiểm tra sức khỏe, anh biết mình bị vô sinh. Anh
chưa nói điều này với Hương. Điều đó có nghĩa là... Không! Không thể! Vợ anh là
người chung thủy. Hay là xét nghiệm có gì sai sót? Anh lặng lẽ đi khám lại. Và
kết quả không có gì thay đổi. Anh vô sinh. Lời thông báo rồi vẻ háo hức của vợ
khiến anh chao đảo. Anh xin đi công tác xa nhà 3 tuần...
***
Từ khi biết mình vô sinh, Thái đã suy nghĩ rất
nhiều. Anh đã nghĩ đến chuyện li dị với Hương. Cô ấy còn trẻ, còn tương lai. Anh
vô sinh, không thể mang lại hạnh phúc cho người phụ nữ mà anh yêu thương. Bây
giờ trách vợ anh ngoại tình ư? Chẳng phải trước khi biết Hương mang thai, anh đã
định trả lại tự do cho cô ấy tìm hạnh phúc nơi người đàn ông
khác?
Chuyến công tác nhanh chóng kết thúc. Anh về nhà.
Xơ xác và rối bù. Anh sợ cái cảnh vợ anh nâng niu, chiều chuộng anh. Sợ cái cảnh
vợ anh đặt bàn tay anh lên bụng cô ấy rồi nói những câu chuyện về "ngôi nhà và
những đứa trẻ". Đau đớn và cảm giác bị xúc phạm nặng nề. Nhưng có cái gì đó vẫn
níu anh lại, khiến anh chưa mang cái tờ giấy khám bệnh của anh ra trước mặt
Hương mà tung hê lên rằng: "Đồ phản bội!" cho thỏa cơn giận dữ. Là tình yêu ư?
Anh yêu Hương. Nhưng sức mạnh của tình yêu chưa đủ. Là tình thương? Tình thương
anh dành cho Hương và cả cái sinh linh ngơ ngác trong bụng cô ấy. Thêm vào đó là
cái khát khao mãnh liệt được làm cha từ khi anh biết mình vô sinh. Những mâu
thuẫn như những cơn giông bão từ nhiều phía cùng một lúc quật phá tơi tả vào
lòng anh.
***
Dạo này Thái thường về nhà muộn. Say khướt. Anh sợ
phải đối diện với chính mình, với căn nhà, với Hương để rồi lại phải đấu tranh.
Một buổi tối, anh lại say khướt về nhà. Sáng hôm sau, tỉnh dậy, đầu óc còn
choáng váng, anh nhìn thấy vợ đang ngồi bệt dướt đất, bên mép giường. Hai mắt
sưng húp, chong chong nhìn về anh. Trên tay là tờ giấy khám bệnh của anh. Hương
lắp bắp khi thấy anh dậy: "Anh... anh dậy rồi...!"
Anh lặng nhìn gương mặt bơ phờ của vợ. Từ trên khóe
mắt Hương, những dòng nước thi nhau xối xả tuôn rơi: "Anh! Em xin anh! Em có
lỗi! Em thật không ra gì! Em...".
Tiếng nói nức nở trộn lẫn với nước mắt. Anh vẫn
ngồi yên. Im lặng. Anh loáng thoáng nhớ hôm qua anh say rượu về nhà.
Trời mưa. Anh ướt sũng. Hương đã giúp anh thay quần áo: "Em biết mình thật tồi.
Những chuyến công tác xa nhà thường xuyên của anh khiến em đôi lúc thấy cô đơn.
Anh... anh ta có tỏ ý quan tâm đặc biệt với em. Nhưng em chỉ cảm động chứ không
có ý gì khác cả. Tối hôm ấy, vì công việc nên em có uống rượu... Em... em đã
không làm chủ được mình. Khi biết mình có thai, thực sự em nghĩ nó là con của
anh. Nhưng... hôm qua giặt quần áo cho anh em mới biết!"
Trong thoáng giây, Thái khẽ nhíu cặp lông mày rồi
khuôn mặt lại lặng lẽ trở lại. Anh nhìn ra ngoài ô cửa nhỏ. Những tia nắng sau
trận mưa đêm trở nên lung linh và bừng sáng trên những tán lá sấu non mơn mởn.
Anh nói bằng cái giọng trầm ấm, dịu dàng vốn có của mình: "Em đứng dậy đi! Trước
khi biết em có thai, anh đã định li hôn để em tìm kiếm hạnh phúc khác. Một người
vô sinh như anh không thể mang cho em một gia đình đầm ấm. Em vừa nói sự quan
tâm của người đàn ông kia làm em cảm động? Em có muốn đến với anh ta không? Đến
với anh ta em sẽ hạnh phúc hơn ở với anh".
Hương sững sờ nhìn khuôn mặt của chồng: "Sao anh
nói thế! Dù anh vô sinh hay như thế nào chăng nữa thì em cũng mãi mãi yêu anh.
Em biết mình sai! Anh đừng bỏ em!"
Như chợt nhận ra câu nói có phần vô lý của mình,
Hương cúi đầu nhìn xuống bụng mình: "Nhưng... làm sao anh chấp nhận được em và
đứa bé này?"
Đứa bé không có tội. Sự phản bội của vợ không đủ để
có thể dìm những yêu thương của anh dành cho vợ. Anh cũng đã khát khao được làm
cha. Thoáng đắn đo suy nghĩ, anh ôm vợ vào lòng, anh tha thứ. Có sao đâu khi vợ
anh vẫn đau đáu hướng về chồng và anh có thể trở thành cha của đứa trẻ đang lớn
dần trong bụng vợ.