Quá khứ chỉ là
quá khứ Hãy tin vào trái tim, dù biển rộng cháy bùng Và sống vì tình yêu, dẫu
sao trời quay bước Có những điều trái ngược, nhưng chúng đem đến cho ta yêu
thương. Hãy chấp nhận và vượt qua. Cứ chìm ngập trong kỷ niệm thì sao dứt ra
được. Quá khứ không phải để khóc, để gục ngã, không dành cho những con người yếu
đuối luôn mang ra để hối hận và day dứt. Quá khứ là để nhớ, để trong tim, chôn
chặt đáy lòng, để khi cần thì hồi ức kỷ niệm một thời rồi sau đó lại quay về đối
diện với thực tại. Khi nhớ rồi cất giữ vào kho ký ức, giữ chứ không xóa, bởi kỷ
niệm và yêu thương luôn là những mảnh ghép.
Năm năm về
trước, cô và anh yêu nhau say đắm, tưởng chừng không thể chia cắt được mối tình
bền vững ấy. Niềm hạnh phúc tưởng chừng được như ý khi anh và cô nguyện sống bên
nhau, nhưng vào đúng ngày định mệnh ấy, ngày cô và anh tổ chức đám cưới thì một
tai nạn đã cướp anh đi vĩnh viễn. Cô không thể chịu đựng được nỗi đau, nỗi mất
mát quá lớn. Cô nhất quyết rời xa quê hương, rời xa nơi cô có biết bao kỷ niệm
với anh để đi du học ở một nơi xa xôi, nơi cách quê hương cả nửa vòng trái đất…
và cả một đại dương rộng lớn… Hôm nay cô đã trở về. Nơi chốn cũ, con đường xưa,
quán cà phê thân thuộc… đã in dấu chân kỷ niệm của cô và anh. Lòng cô thấy cồn
cào, nao nao. Cảm giác mất mát vẫn còn nguyên vẹn. Sau từng ấy năm trở về, tình
cảm ùa về như con sóng làm tim cô nhức nhối, đau nhói. Không bao giờ cô có thể
quên được người đàn ông mà mình yêu thương. Cô luôn sống trong hoài niệm về
người ấy quá nhiều, đến nỗi cô quên mất rằng bên cô cũng đang có Quân, một người
luôn ân cần, dịu dàng và lặng lẽ chăm sóc cô. Hơn thế nữa là Quân rất yêu cô,
yêu bằng cả tấm chân tình. Cô chưa một lần nói lời yêu thương với anh, có lẽ cô
cũng đã quen có anh ở bên như một thói quen hằng có, mà chưa cảm nhận sự quan
trọng của anh trong trái tim mình. Một ngày, Quân báo tin anh phải về Mỹ. Anh
nói, không thể chạy theo tình cảm không có hy vọng, vì trái tim cô không mở cửa
đón tình yêu của anh. Giờ anh đã hiểu, dù có cố gắng cũng không làm thay đổi
được tình cảm của cô và người ấy. Nghe Quân nói, cô cảm thấy hụt hẫng như rơi
xuống vực thẳm tối đen, phải chăng cô đã quá quen với sự có mặt của anh để giờ
đây khi nhận ra thì đã quá muộn màng. Cô chợt nhận ra cô đã yêu anh tự lúc nào,
nhưng vì cô luôn hoài niệm về quá khứ với người xưa và bởi anh luôn như thế ân
cần, dịu dàng chăm sóc nên cô không nhận ra được sự quan trọng của anh đến
nhường nào trong trái tim cô. Tâm tư cô trĩu nặng vì sự hối hận khôn nguôi. Cô
lại thấy nhớ anh da diết. Hai người đàn ông cô yêu và yêu cô, họ đều rời xa cô.
Cô đã tự đánh mất hạnh phúc của mình. Cô chợt nghe đâu đây bài hát "Quá khứ chỉ
là quá khứ”: "Trái tim tôi vẫn khắc ghi hình bóng của một người. Để tôi bỗng
quên đi người yêu tôi bên cạnh. Có anh phải chăng chỉ là một thói quen… Quá khứ
chỉ là quá khứ, Để sống với thực tại có anh là hạnh phúc, người ấy chỉ là qua
khứ…” Cô chợt như bừng tỉnh giữa cơn mê khi nghe bài hát ấy. Đúng quá khứ chỉ là
quá khứ. Quá khứ đã qua, tất cả nên đặt đúng vị trí của nó. Mọi thứ không thể
xáo trộn. Hãy coi đó là một kỷ niệm ngọt ngào. Con người không thể nào sống mãi
với quá khứ. Sống không thể chỉ nhìn lại quá khứ. Sống là phải nhìn vào hiện tại
và hướng về tương lai. Hiện tại và tương lai cô đang có anh sao cô không trân
trọng? Nghĩ đến đây, cô tức tốc ra sân bay, hy vọng sẽ giữ anh lại. Quá khứ đã
qua, nhưng cô không biết trân trọng và chỉ sống với hoài niệm. Giờ đây khi anh
rời bỏ cô, cô mới biết anh quan trọng dường nào trong trái tim của cô. Tình yêu
đã làm nên điều kỳ diệu trong cô, và cô nhận ra rằng không thể sống mãi với ký
ức đau buồn, cô cần phải thoát ra khỏi nó để vươn tới tương lai tốt đẹp hơn.
Tình yêu của cô và anh giống như những cảm xúc bất chợt của mùa thu, hiền hòa và
để lại dấu ấn khó phai nhòa. Cuộc sống đôi khi không phải lúc nào cũng được như
ta mong đợi. Mọi con đường không phải lúc nào cũng trải hoa hồng. Những khát
khao trong cuộc sống mà ta đặt ra có thể bị trì hoãn nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc.
Hãy vững tin vào tương lai và sống hết mình với tình yêu. "Hãy tin vào trái tim,
dù biển rộng cháy bùng. Và sống vì tình yêu, dẫu sao trời quay bước” – đó là câu
thơ của nhà thơ nỗi tiếng E E Cummings. Và hãy xem rằng quá khứ luôn là hành
trang quý giá để con người vững bước trên đường đời, nhưng tương lai mới là đích
đến của mỗi chúng ta.