Đó là một đêm lạnh cóng ở phía Bắc bang Virginia rất nhiều năm về trước.
Sương xuống lạnh khủng khiếp nhưng vẫn có một cụ già đứng bên đường chờ có người
cho đi quá giang. Không biết cụ đã đợi từ bao giờ và sẽ phải đợi thêm bao lâu nữa,
nhưng cụ vẫn run rẩy đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi.
Có rất nhiều người cưỡi ngựa đi qua nhưng ông cụ lặng im không vẫy họ. Thậm
chí cụ cũng không làm gì để gây chú ý. Từng người, từng người qua chỗ cụ đứng
nhưng ông cụ vẫn như một bức tượng đá.
Đêm khuya dần, trời càng lạnh và người qua lại thưa thớt dần. Bỗng ông cụ
đứng bật dậy khi nghe tiếng vó ngựa:
- Con trai, liệu con có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không? Đoạn này
nhiều tuyết quá, ta không đi nổi nữa.
Người cưỡi ngựa ghìm cương, nhảy xuống đỡ ông cụ lên ngựa. Anh ta không
chỉ cho ông cụ đi nhờ một đoạn đường mà còn đưa ông đến tận nhà.
Trước khi ông cụ vào nhà, người cưỡi ngựa tò mò hỏi:
- Ông ạ, con thấy ông đã đứng ở đó từ lâu rồi. Tại sao ông không đi nhờ sớm
hơn? Đường này nhiều người qua lại lắm mà. Tại sao ông cứ đứng chờ trong khi trời
tối và lạnh như vậy?
Ông cụ nhìn vào mắt người cưỡi ngựa và trả lời:
- Con trai, ta ở vùng này đã lâu rồi. Ta có thể nhìn vào mắt một con người
và phán đoán được về người đó. Khi những người cưỡi ngựa trước đi qua, họ liếc
nhìn thấy ta rồi quay đi ngay. Trong ánh mắt đó không hề có sự quan tâm hay
tình cảm. Nên ta nghĩ dù ta có vẫy thì họ cũng chẳng để ý đâu. Nhưng khi con đi
tới, từ đằng xa, con đã nhìn ta và không rời mắt khỏi ta. Trong ánh mắt đó, ta
nhìn thấy sự cảm thương và lo lắng. Và ngay lúc ấy, ta biết con muốn giúp đỡ ta.
Những lời đó thật sự làm cho người cưỡi ngựa cảm động.
- Con rất cảm ơn ông đã nói những lời đó. Hy vọng rằng con sẽ không bao
giờ quá bận rộn đến mức không nhìn thấy những người khác khi họ cần giúp đỡ.