"Nếu mai mốt mẹ chết, không biết mấy đứa ra
sao".
Mẹ thường mắng như vậy mỗi lần con hay các anh chị
trong nhà ốm, không ăn uống được gì mà chỉ nằm trong phòng. Con biết mẹ chỉ mắng
yêu thôi, nhưng lần đầu tiên nghe mẹ nói câu ấy con sợ, sợ lắm mẹ ạ, sợ phải đối
diện với cái ngày đó.
Mẹ biết không, dạo này mẹ nói câu ấy nhiều hơn, và
con thấy lo lắng, lo lắng thật sự. Mỗi trưa mẹ ngủ con hay ngồi gần mẹ, để nghe
hơi thở đều đều của mẹ; về đêm con lại thỉnh thoảng giật mình chạy ra chỗ mẹ nằm
để biết rằng mẹ chỉ ngủ mà thôi, để thấy chiếc áo phập phồng theo nhịp thở của
mẹ và để con biết rằng mẹ vẫn bên cạnh chúng con.
Tối, con về muộn, hơn 10h, giờ giới nghiêm của nhà
mình, mở cửa vào nhà đã thấy mẹ nằm chờ đấy.
- Thưa mẹ, con mới về.
- Sao hôm nay về trễ vậy, đi đâu từ sáng giờ, điện
thoại sao không liên lạc được.
Giọng mẹ có chút gì đó giận
dữ.
- Hôm nay con có chút việc, điện thoại lại hết
pin.
- Việc! Còn đi học mà đã nhiều việc thế sao. Có
biết ở nhà mọi người lo lắng ra sao không? Ít ra cũng điện thoại về nhà chứ. Mẹ
thật sự không biết nếu mẹ không còn sống nữa thì mấy đứa bây ra
sao.
Nghe mẹ nói câu ấy, tự dưng tim con nhói đau, con
im lặng và ngỡ ngàng trước câu ấy. Vội vàng xin lỗi mẹ, con chạy vào phòng, khóc nức nở.
Đã mấy lần mẹ nói câu ấy nhỉ? Con không tài nào đếm được nhưng hôm nay khi mẹ
nói "Nếu mẹ không còn sống!" bất chợt con đau mẹ à, vì khi đó bỗng nhiên trong
đầu con xuất hiện một câu nói khác "Nếu con mất trước
mẹ!"
Mấy hôm nay con thấy mình khó chịu trong người, con
đã lén gia đình đi kiểm tra sức khỏe. Chiều nay, nhận được kết quả ấy trong tay
con như chết lặng.
Cô bác sĩ bảo con đừng quá lo lắng vì cần phải kiểm
tra tổng quát một lần nữa rồi sẽ có hướng điều trị phù hợp. Nhưng mẹ à, con biết
căn bệnh đó không thể dễ dàng qua khỏi. Con đã hỏi cô ấy thời gian con còn lại
là bao lâu. Cô nói không chắc chắn được, cần qua cuộc kiểm tra sau thì mới có
thể khẳng định, cô còn khuyên con không nên lo lắng, tâm lý sẽ ảnh hưởng rất
nhiều đến sức khỏe của mình.
Con như mất hết ý chí, muốn ngã quỵ nơi ấy nhưng
con im lặng ra về, không một giọt nước mắt mà lòng nghe quặn đau. Con đã lang
thang khắp nơi trong chiều hôm ấy, nhìn dòng người qua lại, phố xá lên đèn, nhìn
mọi thứ mà thấy sao mình trống trải quá.
Nhớ có lần con đã nghĩ đến, lỡ mẹ mất đi thì sao?
Con sẽ khóc rất nhiều hay nỗi đau quá lớn khiến con không thể khóc? Có nỗi đau
nào hơn là nỗi đau chia xa, chia xa người thân của mình vĩnh viễn. Vậy là con là
đứa con không ngoan, vì con sẽ làm mẹ đau, đau thêm lần nữa. Mẹ đã khóc 2 lần
khi tiễn ông bà đi, mẹ như mất đi một phần cơ thể của mình; vậy mà, vậy mà con
lại làm mẹ đau một lần nữa, mẹ ơi!
Nếu con mất trước, chắc mẹ ngỡ ngàng lắm, ngạc
nhiên lắm. Làm sao mẹ chịu đựng được đây? Điều đó nghĩa là con là đứa bất hiếu,
là đứa em không ngoan, là công dân vô ích. Con chưa làm điều gì cho mẹ, cho gia
đình và cho mọi người - những người thương con và những người con
thương.
Nếu con mất trước, mẹ phải làm người tóc bạc tiễn
kẻ đầu xanh, thân hình mẹ gầy gò bên cạnh các anh chị. Người ra đi nằm im đấy,
xung quanh chỉ tiếng khóc của mọi người, khuôn mặt không tỏ ra được điều gì, đôi
mắt nhắm nghiền khi bỏ xa trần gian này nhưng có ai biết người ra đi cũng đau.
Đau từ giây phút biết mình sắp từ bỏ tất cả, đau khi nhìn những gương mặt thân
thương mà biết rằng có thể mình không gặp được nữa, đau vì biết rằng mình sẽ làm
họ đau theo.
Nếu con ra đi trước, nghĩa là nhà mình sẽ bớt lại
một phần cơm, ít đi một đôi đũa và một cái chén. Hằng ngày trong thau đồ mẹ phơi
sẽ mất đi 3 bộ, căn nhà sẽ trống trải hơn. Nhưng con biết mẹ chẳng bỏ hết đồ đạc của
con đâu, mẹ sẽ gói ghém nó lại cẩn thận mà thôi. Đừng mẹ nhé! Hãy cho hết đi nếu
những thứ ấy làm mẹ nhớ đến con, nếu những vật ấy làm mẹ khóc thì con xin mẹ
đừng giữ làm gì. Vì trong thâm tâm con không muốn mẹ
khóc.
Nếu con chẳng may... đi trước, nghĩa là con không
chở mẹ đi chợ sớm mỗi ngày, là con không thể trưa trưa nhìn mẹ ngủ thật hiền, là
con không thể xoa tay chân cho mẹ mỗi khi mẹ lạnh, là mỗi khi bệnh con không thể
đem cháo đến cho mẹ; nhưng con hứa là con vẫn bên cạnh mẹ hàng
ngày, hàng giờ chỉ có điều con không nói được, không chạm được vào mái tóc
mẹ.
Mẹ hay nói với con rằng cái chết chẳng có gì đáng
sợ cả, cuộc sống này mới khó khăn. Chúng ta phải sống thế nào cho tốt vì khi
chết đi, con người ta cũng về với cát bụi mà thôi, còn duyên còn nợ thì còn
sống, hết duyên hết nợ thì ra đi. Vậy là con đã hết duyên hết nợ với cuộc sống
phải không mẹ? Nhưng con còn nợ mẹ, nợ những người thân yêu bao nhiêu điều chưa
làm và chưa nói hết.
Hôm nay viết lại những dòng này con đã khóc. Con
biết mẹ không muốn con khóc đâu vì quen yếu mềm con người ta sẽ yếu mềm theo.
Vậy nên mẹ cũng đừng khóc, mẹ nhé! Dù con có phải ra
đi trước
mẹ.