Tấm gương
Hạc giấy ở HIROSHIMA

Bài viết này kể về cuộc đời ngắn ngủi của một cô bé Nhật Bản bị mắc bệnh máu trắng do hậu quả của bom nguyên tử và sự ra đời câu lạc bộ thiếu nhi để phấn đấu cho hòa bình sau khi cô bé bất hạnh qua đời.

Câu chuyện bắt đầu năm 1945, cô bé có tên là Sađakô Sasaki hồi đó đang sống tại một thành phố Nhật Bản tên là Hirôsima cùng với nửa triệu người khác. Năm cô bé lên hai, quả bom nguyên tử đầu tiên dùng chống loài người đã được ném xuống Hirôsima, phần lớn thành phố đã bị phá hủy hoàn toàn và cháy trụi. Sađakô lúc đó ở cách chỗ bom nổ khoảng một dặm rưỡi nhưng cô bé không bị một vết bỏng hoặc một vết thương nào, ít ra không phải theo cách người ta có thể nhận thấy.

Một tuần sau trận bom, dân chúng ở Hirôsima bắt đầu chết vì một chứng bệnh mà ngay cả các bác sĩ cũng không hiểu nổi, những người dường như hoàn toàn khỏe mạnh đột nhiên ốm yếu rồi chết. Bệnh này kỳ lạ và mới mẻ đến mức không ai biết đối phó thế nào, thậm chí giờ đây cũng chưa có ai thật sự biết chính xác là chất phóng xạ sẽ gây ra điều gì hay có thể gây ra điều gì cho con người.

Khi Sađakô học lớp 7, cô bé 12 tuổi này vẫn bình thường vui vẻ, đều đặn tới trường học hành và chơi đùa như mọi đứa trẻ khác. Mười năm trôi qua kể từ khi trận bom kinh hoàng xảy ra, cô bé đã quên nó để nghĩ về những việc tốt đẹp khác và một trong những việc mà cô bé thích nhất là tập chạy.

Một hôm, sau cuộc chạy đua tiếp sức quan trọng mà trong đó cô bé đã góp phần không nhỏ vào việc giúp đội giành được thắng lợi, Sađakô cảm thấy hết sức mệt mỏi và chóng mặt nhưng sau một lát cô cảm thấy dễ chịu hơn, vì vậy cô cho đó là sự mệt mỏi do chạy đua mà thôi. Vài tuần sau, cô bé đã cố quên đi điều này nhưng tình trạng chóng mặt vẫn tiếp tục diễn ra, đặc biệt là trong lúc chạy. Sađakô không kể cho ai biết chuyện này kể cả người bạn thân nhất của cô là Chizukô. Cuối cùng, vào một buổi sáng, tình hình của cô tồi tệ đến mức cô đã bị ngã và nằm lịm dưới đất một lúc, lần này thì mọi người đều biết, họ đưa cô tới bệnh viện chữ thập đỏ để xem cô bé bị làm sao và không ai có thể tin vào điều mà họ phát hiện: Sađakô bị bệnh máu trắng, một loại ung thư máu. Vào thời gian đó, đã có một vài đứa trẻ ở độ tuổi Sađakô bị bệnh máu trắng mà người ta gọi là “bệnh bom A”, hầu như những ai mắc bệnh này đều chết nên Sađakô rất sợ. Cô bé không muốn chết tí nào.

Ngay sau khi Sađakô được đưa tới bệnh viện, cô bạn thân Chizukô đã tới thăm, cô bé này mang theo một ít giấy đặc biệt và gấp một con hạc bằng giấy, Chizukô kể cho Sađakô nghe một câu chuyện thần thoại. Cô kể rằng: con hạc, một loại chim thần ở Nhật Bản sống lâu tới một nghìn năm và người nào ốm nếu gấp được một nghìn con hạc giấy thì sẽ khỏi bệnh. Sađakô quyết định gấp một nghìn con hạc giấy. Do mắc bệnh máu trắng nên cô bé đáng thương thường cảm thấy mệt mỏi và không phải lúc nào cô cũng gấp hạc giấy được, nhưng mỗi khi khỏe mạnh là cô lại trở dậy tiếp tục gấp với hy vọng được khỏi bệnh.

Sađakô đã thực sự gấp được một nghìn con hạc bằng giấy nhưng sức khỏe của cô không khá lên chút nào, song cô không tức giận mà quyết định tiếp tục gấp, cô bắt đầu gấp một nghìn con nữa. Mọi người rất kinh ngạc trước lòng can đảm và kiên trì của cô bé 12 tuổi. Cuối cùng, ngày 25 tháng 10 năm 1955, Sađakô đã êm ái chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn giữa những người thân yêu trong gia đình.

Tuy nhiên, câu chuyện không kết thúc cùng với sự ra đi của Sađakô, bạn bè rất yêu mến và thương nhớ cô. Họ không chỉ cảm thấy buồn cho Sađakô mà còn đau lòng vì những đứa trẻ khác ở Hirôsima đã chết hoặc đang chết vì “bệnh bom A”, bạn bè Sađakô rất muốn làm điều gì đó cho Sađakô và những người bị bệnh khác. Thế rồi 39 bạn học cùng lớp với cô đã thành lập một câu lạc bộ và bắt đầu quyên góp tiền xây dựng một tượng đài kỷ niệm Sađakô, tin này được truyền đi nhanh chóng, học sinh từ 3100 trường học ở Nhật Bản và từ 9 nước khác đã gởi tiền đến giúp. Cuối cùng, ngày 5 tháng 5 năm 1958, gần 3 năm sau khi Sađakô mất, các bạn của cô đã quyên được đủ số tiền để xây đài tưởng niệm. Công trình này được gọi là Tượng đài Hòa Bình, nằm ở trung tâm Hirôsima, đúng nơi quả bom nguyên tử đã được ném xuống.

Phong trào xây dựng tượng đài này nổi tiếng và được nhiều người ủng hộ đến mức đã có một cuốn phim được dựng lên lấy tên là “Nghìn con hạc giấy” để nói về việc làm cao đẹp này. Khoảng 60 trẻ em ở Hirôsima và 20 em khác từ Tôkyô đã giúp xây dựng bộ phim này, khi cuốn phim hoàn thành, các em ấy lại muốn ở cùng bên nhau như bạn bè nên đã lập một câu lạc bộ mới gọi là “Câu lạc bộ hạc giấy”. Mục tiêu của câu lạc bộ này là giúp các em thiếu nhi tập hợp lại với nhau để suy nghĩ và làm việc vì hòa bình, câu lạc bộ đã tồn tại gần 30 năm nay. Các thành viên của câu lạc bộ có nhiệm vụ trông nom đài tưởng niệm Sađakô, đến thăm những người còn sống sót sau vụ bom nguyên tử, tức là những người đã có mặt ở Hirôsima khi quả bom ném xuống nay đã già ốm hay cần đến sự giúp đỡ vì một lý do nào đó.

Một việc khác mà các em vẫn thường làm là gấp những con hạc giấy, các em sử dụng chúng theo nhiều cách: khi thì các em treo những con hạc ấy lên tượng đài tưởng nhớ Sađakô và những tượng đài khác trong công viên Hòa Bình ở Hirôsima, lúc các em lại gởi những con hạc đó tới các nhà lãnh đạo trên thế giới với ước muốn là trừ bỏ bom hạt nhân. Mỗi khi các nhà lãnh đạo trên thế giới, những người còn sống sót sau vụ bom nguyên tử hay những chiến sĩ đấu tranh cho hòa bình đến Hirôsima, các thành viên của câu lạc bộ lại tới chào đón họ và quàng một vòng hoa hạc giấy lên cổ họ để giúp họ suy nghĩ về ý nghĩa của Hirôsima.

Nhưng ý nghĩa của việc gấp hạc giấy, của Hirôsima và của Câu lạc bộ hạc giấy có lẽ được cô đúc nhất ở dòng chữ được tạc trên bệ đá hoa cương nơi Tượng đài Hòa Bình của thiếu nhi:

TIẾNG KÊU CỦA CHÚNG EM
LỜI CẦU NGUYỆN CỦA CHÚNG EM
LÀ XÂY DỰNG HÒA BÌNH TRÊN THẾ GIỚI NÀY

 


 
Tấm gương
  Hai mươi câu hỏi dành cho TS. Alan Phan  
  Hạn chế danh mục  
  Hạnh phúc chân thật là gì?  
  Hãy suy ngẫm  
  Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi !  
  HLV Calisto: "Lương tâm là ông chủ duy nhất của tôi"  
  Hóa giải suy nghĩ sai lầm: Chúng ta là công việc của mình  
  Hoàn cảnh không may giúp ta nghị lực  
  Học mà không suy nghĩ là phí công  
  Học sinh cần học kỹ năng gì?)  
  IQ quan trọng hay EQ?  
  Khám phá tư duy của những người đột phá sáng tạo  
  Khi đam mê trở thành động lực sống  
  Khởi nghiệp từ 1 xu  
  Không có sự phát triển nào đi trước tự do  
  Không có tầm nhìn, đừng nói chuyện kinh doanh  
  Không có tư duy phản biện, không phải là trí thức!  
  Không có ý tưởng mới, thì mãi theo sau người khác  
  Không gian tinh thần  
  Không nên cộng thêm cái gì vào tư tưởng Hồ Chí Minh  
  Không thể đi tắt  
  Không đẽo chân cho vừa giày  
  Khuyết điểm của VN là để mô hình phát triển theo chiều rộng quá lâu  
  Kim Woo Choong: Đỉnh cao và vực thẳm  
  Làm chủ vận mạng  
  Làm gì để có một Chính phủ mạnh?  
  Làm giàu, ai bảo không khó?  
  Lãnh đạo có trộm cắp?  
  Lời Bụt dạy về Tam bảo - Ngũ giới - Giáo pháp  
  Lời Bụt dạy về tình thương và sự hiểu biết  
  Lời Dạy Của Khổng Tử  
  Lời dạy của Đức Phật về lối sống  
  Lời khuyên của 10 tỷ phú dành cho thế hệ trẻ  
  Lời khuyên từ nhà hiền triết Warren Buffett  
  Lời phật dạy - (tám điều giác ngộ)  
  Lối sống  
  Lòng từ bi và con người  
  Luật hóa quyền tiếp cận thông tin của công dân  
  Lý Quang Diệu nói về nhân tài  
  Lý Quang Diệu: Xã hội chỉ tồn tại nếu có sự công bằng  
  Mạn đàm về chuyện ăn của doanh nhân  
  McCain dồn dập tấn công Obama trong tranh luận lần chót  
  Mẹ & Con  
  Michael Porter: "Cần thích nghi với chiều hướng xấu"  
  Một cách nhìn khác về con người Alan Phan  
  Một cách nhìn khác về cuộc đời  
  Một câu chuyện đẹp  
  Một người nô lệ da đen mù lòa  
  Mười điều nên học từ ALBERT EINSTEIN  
  Muốn Lấy Mật Đừng Phá Tổ Ong  
  Năng lực triển vọng  
  Nelson Mandela: 8 bài học cho nhà lãnh đạo  
  Nét chung của những nhà lập quốc Hoa Kỳ: Không cuồng tín  
  Nếu không thấy hạnh phúc, đó là lỗi của bạn  
  Nếu mỗi bạn trẻ đều đọc cuốn sách này  
  Nếu nghèo đói là trường đại học tốt nhất...  
  Nếu xa dân thì chúng ta không còn lí do gì để tồn tại  
  Nếu được phép tôi xin thay 'tôn giáo' bằng niềm tin  
  Ngăn cỗ xe giáo dục lao dốc  
  Nghệ thuật lãnh đạo của Đặng Tiểu Bình  
  Nghèo đói và trốn thuế  
  Nghĩ khác, làm khác và làm tốt hơn  
  Ngôi nhà đích thực của ta là sự an bình trong tâm.  
  Ngũ giới - năm nguyên tắc vàng của người phật tử (THE FIVE PRECEPTS ~ THE BUDDHIST GOLDEN RULE)  
  Người giữ Sổ tiết kiệm của Bác Hồ  
  Người khổng lồ Wal-Mart lập nghiệp như thế nào?  
  Người ngồi lên bom nổ chậm năm ấy  
  Người phụ nữ tay không trở thành triệu phú đôla  
  Người trẻ 'quản trị cuộc đời' như thế nào?  
  Người vợ  
  Người đứng đầu phải mạnh, sạch và có tầm nhìn  
  Nguyên Chủ tịch Quốc hội bàn về phương thức cầm quyền của Đảng  
  Nguyễn Trần Bạt - Từ cậu bé bán nước chè dạo đến ông chủ tập đoàn  
  Nguyễn Trần Bạt - “Tổng tư lệnh” của những điều khác biệt  
  Nguyễn Trần Bạt giao lưu với sinh viên Khoa Quản lý...  
  Nguyễn Trần Bạt giao lưu: Việt Nam gia nhập WTO - Cơ hội...  
  Nguyễn Trần Bạt: Doanh nhân dưới lăng kính văn hóa  
  Nguyễn Trần Bạt: Tôi bới những đống rác của đời sống để tìm ra những giá trị.  
  Nguyễn Trần Bạt: Đam mê quan sát cuộc sống  
  Nhà nghiên cứu NGUYỄN KHẮC THUẦN: Ai kiếm tiền sạch ắt dùng tiền thơm  
  Nhà nghiên cứu Nguyễn Trần Bạt: Chúng ta phải tỉnh táo, phải có một thái độ rất chiến lược, một bản lĩnh chiến lược  
  Nhà văn Nguyên Ngọc: Triết lý giáo dục hiện nay...  
  Nhầm lẫn về sự thành đạt  
  Nhân & duyên  
  Nhận biết bản chất tâm hồn  
  Nhân dân "chịu trách nhiệm"!  
  Nhân loại  
  Nhân quả từ lối sống  
  Nhìn thẳng vào khủng hoảng giáo dục Việt Nam  
  Nhớ và quên  
  Những Bình Diện của Tâm Linh  
  Những hiểu lầm về Phật, Pháp, Tăng khi đi chùa của Phật tử  
  Những lời cuối cùng của Đức Phật  
  Những lời dạy của đức DALAI LAMA  
  Những lời vàng của Đức Dalai Lama đời thứ 14  
  Những điều trường Harvard dạy và không dạy bạn  
  Nới rộng khung cửa sổ Việt - Mỹ nhìn vào nhau  
  Nước Mỹ sẽ không còn dọa nạt các nước khác?  
  Nước Mỹ đã sẵn sàng cho một Tổng thống da màu?  
  Ông Lý Quang Diệu nói về nhân tài  
Trang 2/4 : Trang trước  1 - 2 - 3 - 4  Trang sau