Nước Việt vốn
không có xe, người Việt cũng không biết cách chế tạo xe. Vì thế, có rất nhiều
người Việt mong muốn học được cách làm xe. Có một cỗ xe tốt để vận chuyển trong
chiến tranh sẽ giúp ích rất nhiều cho lực lượng quân sự của bổn
quốc.
Có một người
Việt đến nước Tấn chơi, ngẫu nhiên nhìn thấy một cỗ xe cũ đã hỏng bị người ta
vứt ở ngoại thành, căm xe, bánh xe, càng xe, tất cả đều đã bị hỏng, không còn
chỗ nào nguyên vẹn cả.
Người Việt này
đã nhìn thấy xe ở nước Tấn, cho nên, mặc dù cỗ xe này đã hư hỏng tơi tả, vẫn có
thể khẳng định rằng nó là một cỗ xe. Nhưng người Việt này chưa quan sát tỉ mỉ cỗ
xe, lại nôn nóng muốn quay về nước lập đại công, bèn nghĩ cách mang cỗ xe hỏng
cùng về.
Về đến nước
Việt, anh ta khoác lác nói:
- Đến nhà tôi
xem xe đi. Tôi vừa làm một cỗ xe, chế tạo ra nó quả thật chẳng đơn giản chút
nào.
- Thế là mọi
người ùn ùn kéo đến nhà anh ta xem cỗ xe đông như trẩy hội, trông thấy chiếc xe
nằm trong nhà, dường như mọi người đều tin vào những lời ba hoa ấy. Họ vừa nhìn
cỗ xe vừa tranh luận:
- Thì ra xe
chính là thế này.
- Xem ra chẳng
có tác dụng gì, có phải đã hư rồi không?
- Đúng, tôi cũng
cho là thế.
Rồi người Việt
cứ dựa vào cỗ xe đó mà chế tạo.
Sau này, người
nước Tấn nhìn thấy xe của người nước Việt, họ cứ lăn ra đất mà cười, chế nhạo
nói:
- Người nước
Việt chỉ biết làm những chiếc xe hỏng, mà xe hỏng thì có tác dụng
gì?
Nhưng người nước
Việt chẳng quan tâm đến những lời chế nhạo, vẫn cứ làm theo ý của mình, tạo ra
những cỗ xe hỏng.
Cuối cùng, chiến
tranh nổ ra, quân địch bao vây, người Việt đã có xe nên không sợ, vẫn ung dung
ứng chiến. Kết quả, người nước Việt đẩy những cỗ xe hỏng hướng ra chiến trường,
bị đánh cho tơi bời tan tác.