Hắn
nằm bất động
trên giường, ánh mắt
thống thiết nhìn
lên bức tranh trước
mặt. Toàn thân nhức
nhối, hắn không còn
chút sức lực
nào cử động
được nữa.
Năm
2008, hắn bị chẩn
đoán bị mắc
bệnh ung thư cột sống. Năm 2009, bệnh
đã biến hóa ác
tính.
Một
ngày tháng 6 năm 2010, đột
nhiên hắn lăn ra ngất.
Lần đó, bác
sỹ khám lại và
phát hiện bệnh đã chạy lên
não, có muốn phẫu thuật
cũng không được nữa rồi.
***
Để
chữa bệnh cho hắn, cả
nhà đã phải đổ biết
bao tiền của, bán cả đồ
đạc đi. Điều đó
khiến hắn luôn cảm
thấy như có hòn
đá tảng đè
nặng trong lòng.
Khi biết được bệnh
tình đã không còn
cách gì chữa trị,
hắn thoáng mỉm
cười: "Đó cũng là
một cách giải thoát! Ngày cuối cùng
của cuộc đời, nên làm
một chút gì
cho thế giới này
đây?”
"Đúng
rồi! Mình sẽ hiến
giác mạc!” Với sự
giúp đỡ của anh họ, hắn liên lạc
được với ngân hàng
mắt.
Phóng
viên địa phương nghe tin đến
ngay.
***
"Đời
tôi thế là hết, chỉ
muốn dốc chút
lực tàn cuối cùng. Cũng là để
giúp đỡ người khác.” - Hắn
yếu ớt trả
lời câu hỏi của
phóng viên.
"Ngòai
điều đó ra, anh còn muốn
điều gì nữa không?”
"có"
- Hắn khẳng định.
"Mẹ
đã vất vả cả
đời nuôi tôi, chạy ngược chạy xuôi chữa bệnh
cho tôi, chịu biết bao cực
khổ. Vậy mà tôi không có
cơ hội báo đáp. Tôi chỉ
có một nguyện
vọng: Hi vọng người
nhận giác mạc
có thể ghi nhớ
ngày sinh nhật
của mẹ, và
vào ngày đó,
nhớ chúc phúc cho mẹ…”
Đó
là Trương Hải Thọ, 35 tuổi, thôn Diệp
Thành, thành phố Đỉnh Sơn, tỉnh
Hà Nam, Trung Quốc.
Nguyện vọng cuối
cùng của đời hắn
đã làm lay động cả thế giới.