Mỗi khi gặp một thử thách trong cuộc sống, tôi thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người “tạm biệt” để thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc ... tôi cảm thấy mình còn nhiều thứ quí giá ...
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những phút giây “tạm biệt” ấy.
Có một lần tôi nghe loáng thoáng tiếng hai cha con đang bên nhau những giây phút cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: “Ba yêu con. Ba chúc con đủ”. Cô gái đáp lại: “Ba à, con cũng yêu ba lắm. Và con cũng chúc ba đủ”.
Và cô gái đi. Tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo. Thấy ông ấy muốn và cần khóc, tôi lại gần nhưng rồi không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông nên không nói gì. Bỗng ông ấy quay sang chào tôi và nói:
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với một người và biết rằng mãi mãi không gặp người ấy nữa chưa?
- Xin lỗi, cho tôi hỏi có phải ông vừa “vĩnh biệt” với con gái ông? Tại sao vậy?
- Tôi già rồi mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất. Thực tế, tôi biết, lần sau con tôi quay về đây có thể tôi đã mất.
- Khi ông tạm biệt con gái, tôi nghe ông nói “Ba chúc con đủ”. Tôi có thể hỏi điều đó có nghĩa gì không?
Ông mỉm cười
- Đó là lời chúc “gia truyền” của gia đình tôi đã qua nhiều thế hệ rồi – nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông tươi cười hơn – Khi tôi nói “Ba chúc con đủ”, tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.
Rồi ông lẩm nhẩm đọc: “Ba chúc con đủ ánh mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ những cơn mưa để biết yêu quý ánh mặt trời. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quí cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con có thể hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quí những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời tạm biệt cuối cùng”.
Ông khóc và quay lưng bước đi.
Tôi nói với theo: “Thưa ông, tôi chúc ông đủ”.