Một mục
sư sau khi chết được dẫn lên thiên đường, quang cảnh ở đó vô cùng đẹp. Ông được
dẫn vào một căn phòng nguy nga tráng lệ, ông muốn cái gì, người hầu lập tức xuất
hiện, đáp ứng yêu cầu. Nếu ông thấy đói, người hầu sẽ mang thức ăn đến, với
những món ăn ngon nhất. Nếu như ông khát – thậm chí khi nguyện vọng này còn chưa
được nghĩ đến, mà chỉ là cảm giác – thì đã có người mang đồ uống đến dâng trước
mặt rồi.
Cuộc
sống cứ thế trôi qua, mấy ngày đầu ông cảm thấy rất vui, nhưng thời gian sau lại
thấy nhàm chán. Ông ta chỉ việc ngồi trên ghế, không phải làm gì cả, mọi việc đã
có người làm giúp. Mục sư cảm thấy không thoải mái. Trước kia ông có nhiều việc
cần làm, nào là việc của giáo đường , nào là lo chuyện truyền giáo, bây giờ chỉ
ngồi không khiến ông thấy rất khó chịu.
Đột
nhiên người hầu xuất hiện hỏi:
- Ông
cần gì? Cảm giác hiện giờ của ông không phải là nhu cầu, ông không đói cũng
không khát, chỉ là không thoải mái. Do đó, tôi không biết phải làm
gì?
Mục sư
nói:
- Tôi
không thể ngồi mãi như thế này được. Tôi muốn làm một việc gì
đó.
Người
hầu nói:
- Điều
gì khiến ông không hài lòng? Chúng tôi đã đáp ứng tất cả mọi nhu cầu của ông
rồi, ông còn muốn làm gì nữa?
Cảm giác
vui thích ban đầu của ông hiện giờ đã biến thành bất an, mục sư tỏ thái độ khó
chịu nói:
- Thế
này mà gọi là thiên đường sao?
Người
hầu nghe thế hỏi lại:
- Ai nói
với ông đây là thiên đường? Nơi này là địa ngục. Ông nghe cho rõ đây, chỗ này là
địa ngục.
Bây giờ
thì mục sư đã hiểu, nơi nào không phải làm việc thì nơi đó chính là địa ngục. Sự
rảnh rỗi khiến ông muốn phát điên lên. Không có những tín đồ quá khích, không có
người để truyền đạo, cũng không có việc gì cho ông làm, cuộc sống như vậy chính
là địa ngục.