Tháng này trời mưa thật
nhiều. Có những hôm mưa liên tiếp mấy ngày không dứt. Con suối ở cạnh sở tôi
làm nước chảy ồ ạt. Mấy ngày nay, mỗi tối tôi vào thư viện gần nhà để làm bài.
Thư viện lúc nào cũng vắng người. Tôi nhớ ngày xưa khi còn đi học, thư viện bao
giờ cũng đông, mỗi tối đến trễ một chút không còn bàn để ngồi học. Nhưng bây giờ
thì khác, lúc nào cũng có bàn ghế trống. Ngày nay người ta có nhiều phương tiện
tra cứu bằng internet, nên có lẽ vì vậy thích ngồi ở nhà hơn. Nhưng tôi vẫn
thích không gian của thư viện, có những hàng kệ sách, sự yên lặng, mọi người ngồi
lắng nghe bên những trang sách mở.
Ông Daniel Goleman có kể
một câu chuyện này. Một ngày vào giờ tan sở ông lấy xe điện ngầm ở New York để
đi về nhà. Lúc đó là vào giờ cao điểm, nên rất đông người. Trên chiếc thang dẫn
xuống đường hầm, anh thấy có một anh chàng với vẽ mặt mất hồn ngồi trên một bậc
thang, dựa vào tường. Ông thấy người ta qua lại như không biết đến sự có mặt của
người thanh niên ấy, họ bước ngang qua anh, không một ai dừng lại để tìm hiểu.
Thấy vậy, ông bước lại ngồi xuống bên cạnh anh ta và hỏi thăm.
Khi thấy ông dừng lại,
thì tự nhiên cũng có nhiều người khác cùng dừng lại để hỏi han. Và họ khám phá
ra rằng anh ta là một người dân di cư, không biết nói tiếng Anh, anh đã lang
thang mấy ngày nay và vì đói quá nên ngất xỉu. Thấy vậy, có người chạy đi mua
cho anh thức ăn, nước cam... mọi người chung quanh sốt sắng tận tình giúp đở.
Ông Goleman nói rằng, thật ra chúng ta chỉ cần một người dừng lại thôi thì sẽ
có những người khác theo ta.
Trong cuộc đời này, dầu bận rộn đến đâu chúng ta cũng có thì giờ để lo
cho nhau, phải không bạn! Bản chất của mỗi chúng ta bao giờ cũng biết thương
yêu, chỉ cần mình biết dừng lại thôi. Và sự dừng lại ấy có thể bắt đầu từ chỉ một
người như bạn.