Tự Cho Phép Bạn Thấy Buồn Tẻ
Đối với nhiều người trong chúng ta, đời sống của chúng ta có nhiều tác nhân kích thích, chưa kể các trách nhiệm, đến nỗi chúng ta gần như không thể ngồi yên và không làm gì hết, chắc chắn không hề thanh thản - dù vài phút thôi. Một người bạn đã nói với tôi: ’Con người không còn là 'tịnh nhân'. Chúng ta nên được gọi là 'động nhân'.’
Lần đầu tiên tôi mới nghe ý kiến cho rằng thỉnh thoảng thấy buồn tẻ có thể thực sự tốt cho tôi khi tôi đang học với một chuyên viên về trị liệu pháp ở La Conner, Washington, một tỉnh bé nhỏ rất ít việc ’để làm’. Sau khi chấm dứt ngày đầu tiên bên nhau, tôi hỏi giảng viên của tôi: ’Quanh đây có việc gì để làm về đêm không?’ Ông đáp lại: ’Việc tôi muốn anh làm là hãy cho phép anh thấy buồn tẻ. Không làm gì hết. Đây là một phần trong chương trình huấn luyện của anh.’. Thoạt tiên tôi nghĩ ông ấy nói đùa! ’Tại sao có chuyện tôi chọn buồn tẻ?’, tôi hỏi. Ông giải thích thêm rằng nếu bạn tự để cho mình buồn tẻ, dù một tiếng đồng hồ - hay ít hơn - và đừng chống lại nó thì những cảm giác buồn tẻ sẽ được thay bằng những cảm giác thanh tịnh. Và sau chút ít thực hành, bạn sẽ biết thư giãn.
Quá sức bất ngờ, ông ấy hoàn toàn đúng. Mới đầu tôi gần như không chịu nổi. Tôi đã quen cứ mỗi giây phải làm một cái gì đến nỗi tôi phải phấn đấu thực sự để giải toả căng thẳng. Nhưng sau đó không lâu tôi đã quen đi, và kể từ đó tôi đã biết thưởng thức cảm giác ấy. Tôi không nói về hàng giờ rãnh rỗi hay biếng nhác, nhưng chỉ nói về việc học nghệ thuật thư giãn, chỉ có ’tịnh’, thay vì ’động’, mỗi ngày vài phút. Không có kỹ thuật nào chính xác hơn là không làm bất cứ gì một cách có ý thức. Chỉ cần ngồi yên, có lẽ nhìn ra cửa sổ và chú ý đến những ý nghĩ và cảm xúc của bạn. Mới đầu bạn có thể thấy hơi hồi hộp, nhưng mỗi ngày việc ấy sẽ trở nên dễ hơn một chút. Mức thu hoạch to lớn lắm.
Phần lớn sự lo lắng và đấu tranh nội tâm bắt nguồn từ chỗ tâm trí chúng ta quá năng động và bận rộn, luôn luôn cần một cái gì để giải trí, một cái gì để tập trung, và luôn luôn thắc mắc ’Việc gì kế tiếp?’ Trong khi chúng ta đang ăn chiều chúng ta thắc mắc sẽ tráng miệng món gì. Trong lúc ăn tráng miệng, chúng ta lại suy nghĩ nên làm gì sau đó. Sau buổi chiều, lại hỏi ’Cuối tuần này chúng ta nên làm gì?’. Sau khi đi ăn về, bước vào nhà thì lập tức mở máy truyền hình, bốc điện thoại, mở quyển sách, hay bắt đầu lau dọn. Gần như thể chúng ta sợ hãi ý nghĩ không có gì để làm, dù một phút.
Cái đẹp của sự không làm gì hết là nó dạy cho bạn dẹp hết mọi việc trong đầu và thanh thản. Nó cho đầu óc cái tự do ’không biết’ trong một thời gian ngắn. Y hệt cơ thể của bạn, trí óc của bạn thỉnh thoảng cũng cần nghỉ ngơi không vướng bận công chuyện tấp nập hàng ngày. Khi bạn cho phép trí óc của bạn giải lao, nó sẽ trở lại khỏe hơn, bén nhạy hơn, tập trung hơn và sáng tạo hơn.
Khi bạn cho phép bạn buồn tẻ, việc ấy sẽ gỡ bỏ nơi bạn rất nhiều sức ép phải có để thực hiện và làm một điều gì mỗi giây của mỗi ngày. Giờ đây, khi một trong hai đứa con của tôi nói với tôi: ’Ba ơi, con thấy buồn tẻ’, tôi trả lời: ’Rất tốt, hãy buồn tẻ một lúc đi. Tốt cho con đó’. Một khi tôi nói như vậy, chúng nó luôn luôn từ bỏ cái ý nghĩ tôi sẽ giải quyết chuyện rắc rối của chúng. Có lẽ bạn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người nào đó thật sự đề nghị với bạn nên tự cho phép bạn thấy buồn tẻ. Tôi nghĩ việc gì cũng có cái đầu tiên!